Editor: Tường An
Tim Mộ Như Nguyệt khẽ run lên, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nỉ non: “Bạch Trạch…”
Bạch Trạch nói không sai.
Bất luận xảy ra chuyện gì, nàng đều sẽ đưa bọn họ vào đan thư, không để bọn họ đối mặt với nguy hiểm.
Mặc dù nàng cũng vì nghĩ cho bọn họ, nhưng lại quên mất, bắt đầu từ khi khế ước, ma thú bọn họ đã trở thành lực lượng của nàng…
“Ma thú thần tôn?” Đan Phi hừ lạnh, khinh thường nói: “Chỉ dựa vào một ma thú như ngươi mà đòi đối phó lão phu? Huống chi Đan gia còn có nhiều cường giả như vậy! Người tới, lên cho ta, toàn bộ Thần Môn, một người cũng không buông tha!”
Oanh!
Đám người đồng loạt bộc lộ khí thế cường đại, ào ạt công kích về phía Thần Môn.
“Ha ha ha, các ngươi đều chết đi cho ta, từ nay về sau đại lục này không còn cái gọi là Thần Môn nữa! Chờ ta đoạt lại đan thư trong tay ngươi, khi đó cả đại lục này sẽ trở thành vật trong tay ta!”
Đan Phi cười điên cuồng, hai mắt đỏ bừng quát lớn.
Hắn đợi ngàn năm.
Đợi đan thư kia đã ngàn năm…
Thật vất vả mới tìm được tung tích đan thư, bất luận thế nào hắn cũng sẽ không từ bỏ…
“Tất cả mọi người chú ý!” Thông Huyền biến sắc, vội vàng nói: “Đừng buông tha người Đan gia, làm Đan gia biết, Thần Môn chúng ta không phải ai cũng có thể chọc…”
“Vâng, trưởng lão!”
Chiến tranh, một khắc này chính thức bùng nổ!
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, máu tươi tràn ngập trên mặt đất như hoa hồng nở rộ, phá lệ tươi đẹp…
Mọi người chém gϊếŧ đỏ cả mắt, bất chấp tất cả nhào về phía kẻ địch, hận không thể bầm thây vạn đoạn đối phương!
Đan Phi lạnh lùng nhìn trận chiến phía dưới, sau đó dời mắt nhìn nam nhân tóc bạc, ngữ khí nhạo báng: “Ngươi quyết định thế nào? Chiến đấu với ta hay là chạy trốn? Ha ha ha! Có điều, nể tình ngươi là ma thú ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi giải trừ khế ước với nàng, nói không chừng ta còn có thể cho ngươi một con đường sống!”
Bạch Trạch tựa như không nghe thấy lời hắn nói, cúi đầu nói với nữ tử bên cạnh: “Nguyệt Nhi, giao cho ta, ngươi tránh ra.”
“Không được!” Mộ Như Nguyệt vội vàng bắt lấy tay Bạch Trạch, nói: “Ma thú các ngươi quả thật là lực lượng của ta nhưng lại không phải là công cụ thay ta ngăn chặn nguy hiểm, đối với ta mà nói, các ngươi là chiến hữu kề vai chiến đấu! Cho nên, nếu ngươi thật sự muốn chiến đấu, vậy… ta nguyện ý sóng vai ngươi cùng chiến!”
Bạch Trạch nở nụ cười ôn nhu như gió xuân xẹt qua trái tim Mộ Như Nguyệt.
Rất khó tưởng tượng, nam nhân tuấn mỹ như thần tiên này cũng có thể tươi cười ấm áp đến thế.
Nhưng sự ôn nhu và quan tâm bảo hộ của hắn chỉ dành cho một nữ tử.
Dù nữ tử này trước giờ chưa từng lựa chọn hắn, vậy hắn… cũng không oán không hối!
“Tốt!” ánh mắt Bạch Trạch càng thêm nhu hòa, nụ cười dịu dàng ấm áp: “Nguyệt Nhi, chúng ta cùng nhau chiến đấu!”
Mộ Như Nguyệt gật đầu, chậm rãi nâng tay lên, cửu thiên long viêm kiếm bỗng xuất hiện trong tay nàng.
Sau đó, nàng lấy ra một lọ đan dược, ngửa đầu ăn vào.
Chỉ trong nháy mắt, lực lượng trong cơ thể nàng bành trướng không ngừng, trực tiếp đột phá đỉnh thần tôn…
“Đột phá?” Đan Phi hơi sửng sốt, lắc lắc đầu nói: “Không, đây không phải đột phá, chỉ là nhất thời tăng thực lực mà thôi! Chẳng qua, dù thực lực tăng lên thì cũng chỉ là hai đỉnh thần tôn, vẫn không phải là đối thủ của ta!”