Editor: Tường An
Mộ Như Nguyệt bay ngược ra ngoài, phun một ngụm máu tươi, ngã thật mạnh xuống đất.
Sắc mặt nàng tái nhợt, môi cũng mất đi huyết sắc...
Nam nhân đang dựa vào thân cây cổ thụ chậm rãi đứng thẳng người, đôi mắt tím bình tĩnh nhìn lôi đài, nhưng nếu có người đứng bên cạnh thì có thể nhìn thấy hai bàn tay nam nhân nắm chặt...
"Nguyệt Nhi." Thiên Diệp cả kinh, khẩn trương nhìn Mộ Như Nguyệt.
Mặc dù Mộ Như Nguyệt có thể tác chiến vượt cấp nhưng dù sao Sở Cuồng là đỉnh thần vương, còn có thể hạ gục người cùng cấp trong nháy mắt, vì thế, thực lực giữa Mộ Như Nguyệt và Sở Cuồng vẫn có một khoảng cách.
Có thể kiên trì đến bây giờ đã không dễ dàng gì...
"Ngươi thua." Sở Cuồng nhìn nữ nhân ngã trên mặt đất, lãnh ngạo nói: "Có điều, ta cũng rất bội phục ngươi, ngươi có thể dùng lực lượng thần vương trung cấp đối kháng với ta lâu như vậy, không thể không nói kỹ năng chiến đấu và thể lực của ngươi đều xuất sắc, duy chỉ thiếu lực lượng, sự chênh lệch lực lượng giữa chúng ta là không thể ngang hàng..."
Không sai!
Hiện tại, thứ duy nhất nàng kém Sở Cuồng chính là lực lượng...
Mộ Như Nguyệt siết chặt nắm đấm, giờ khắc này nàng chỉ cảm nhận được thân thể đau đớn từng trận...
"Lúc này, trận đấu xem như kết thúc, người thắng là..." Chu Mẫn mỉm cười, trong mắt hàm chứa tia vui sướиɠ.
Nhưng nàng còn chưa dứt lời, nữ tử nằm trên mặt đất bỗng nhiên phát ra một cỗ lực lượng cường hãn.
Cỗ lực lượng kia trực tiếp bắn thẳng lên không trung, xua tan mây mù...
"Thần vương cao cấp?"
Mọi người ngây dại.
Thời điểm này mà Mộ Như Nguyệt còn đột phá thần vương cao cấp?
Chu Mẫn cũng bị dọa sợ, thật lâu mới có thể hồi phục tinh thần, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.
Tại sao? Tại sao nàng lại đột phá vào thời điểm này? Bằng không, nàng hoàn toàn có thể bị khai trừ!
"Sở Cuồng." Mộ Như Nguyệt đứng dậy, lau vết máu ở khóe môi, cười nhạt nói: "Vừa rồi ngươi nói không sai, lực lượng giữa ta và ngươi có chênh lệch, chẳng qua, ta có thể chiến đấu vượt cấp, cho nên trước khi đột phá, lực lượng của ta ngang với thần vương cao cấp, mà hiện tại..."
Ngọn lửa ngút trời bùng lên phía sau nàng, giống như một thác nước bao trùm thân thể đơn bạc của nữ tử.
Mà phía trước ngọn lửa là một thanh kiếm khổng lồ tản ra ánh sáng lóa mắt...
Nhất kiếm phá thiên!
Oanh!
Dưới ánh mắt khϊếp sợ của mọi người, lực lượng cường đại dũng mãnh ập về phía Sở Cuồng.
Giờ phút này Sở Cuồng còn chưa kịp hồi phục tinh thần, chờ đến lúc hắn hoàn hồn thì đã không kịp nữa rồi, ngọn lửa cường hãn kia lập tức đánh vào ngực hắn...
Thân thể hắn xẹt qua không trung, ngã mạnh xuống giữa đám người.
Thua?
Đường đường chiến đao Sở Cuồng, thế nhưng thua?
Rất nhiều người không tiếp nhận nổi kết quả này, trong mắt những học viên mới như bọn họ, sự tồn tại của Sở Cuồng giống như thần vậy...
Đối với kết cục này, Sở Cuồng lại không hề cảm thấy khó chịu, hắn ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh, dung nhan lãnh ngạo nở nụ cười thỏa mãn.
Mộ Như Nguyệt thu hồi Cửu thiên long viêm kiếm, chậm rãi xoay người đi về phía đám người Thiên Diệp.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một thanh âm: "Khoan đã."
"Ân?" Mộ Như Nguyệt xoay người nhìn Sở Cuồng, hỏi: "Ngươi có việc sao?"
Ánh mắt Sở Cuồng nóng rực: "Sau này ta có thể đến tìm ngươi chiến đấu không?"