"Gia gia!"
Vừa thấy lão giả xuất hiện, tiểu công chúa vui mừng nói, "Gia gia, sao người lại tới đây?"
Sắc mặt lão giả âm trầm, lạnh lùng nhìn Phượng Kinh Thiên và Mộ Như Nguyệt: "Cháu gái ta gặp nguy hiểm làm sao ta có thể không tới? Hai người các ngươi đúng là to gan, ngay cả tiểu công chúa thành luyện ngục cũng dám đả thương, bây giờ ta sẽ cho các ngươi biết ai là người các ngươi vĩnh viễn không thể đắc tội!"
Trên người lão giả bắt đầu khởi động khí thế kinh thiên động địa. Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời xẹt qua một tia sáng trắng, ánh mắt Tiểu Bạch tràn ngập phẫn nộ cùng căm hận.
"Ngươi đả thương Tiểu Lang, ngươi dám đả thương Tiểu Lang!"
Bất kì ai đả thương Tiểu Lang đều đáng chết vạn lần!
Rống!
Một tiếng rồng rống chấn vang cả sơn cốc, thật lâu không tiêu tan...
Lúc này, trong một khu rừng ở tầng luyện ngục thứ 9, một đôi phu thê đang đi đột nhiên dừng chân.
Nữ tử mỹ lệ tay cầm bội kiếm, anh khí mười phần nhưng không mất đi vẻ nhu hòa của nữ tử.
Bên cạnh nàng là một nam nhân anh tuấn, không khó nhận ra khuôn mặt hắn có vài phần tương tự Tiểu Bạch, thân hình cao lớn uy mãnh đứng sóng vai bên nữ tử, nhìn rất xứng đôi.
"Phu quân, hình như ta nghe thấy tiếng Tiểu Bạch..."
"Không thể nào", nam nhân nhướng mày, cười nói, "Hiện tại hắn hẳn là đang bảo hộ đan thư chờ chủ nhân xuất hiện, nhớ lần trước gặp mặt là khi chúng ta từ Trung Hoa trở về, hắn hẳn là sẽ không ra khỏi đan thư nhanh như vậy..."
Nữ tử khẽ cau mày, thật sự chỉ là ảo giác của nàng sao?
"Đi thôi", nam nhân xoa xoa bả vai nữ tử, cười nói, "Vật nên lấy chúng ta cũng đã lấy được rồi, cũng nên rời khỏi luyện ngục thôi..."
Nghe vậy, nữ tử không nói thêm gì, nhưng trong mắt hiện lên một tia sáng...
"Tiểu Bạch, cẩn thận!!!"
Trong sơn cốc dưới chân núi lửa, Mộ Như Nguyệt thấy Tiểu Bạch liều mạng nhằm về phía thành chủ, liền biến sắc, vội vàng muốn tiến lên.
Nhưng mà, nàng vẫn chậm một bước...
Phụt!
Kiếm quang trong tay lão giả chợt lóe, chém vào thân thể Tiểu Bạch, máu từ miệng vết thương phun ra, tựa như huyết vụ
(sương máu)
phiêu tán trong không trung.
Giờ khắc này, Mộ Như Nguyệt run sợ, ngây ngốc đứng nhìn thân thể rơi từ trên không trung xuống, lửa giận bùng nổ thiêu đốt khắp không trung...
"Các ngươi đáng chết!"
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt băng hàn như kiếm, thậm chí làm cả một mảnh đất đông lại.
Rõ ràng cách đó không xa là núi lửa, nhưng bất kì ai cũng không cảm nhận được chút độ ấm nào.
Biểu tình lạnh lẽo của nàng tựa như băng sương lạnh thấu tim.
"Ha ha!" thành chủ cười to hai tiếng, khinh thường nói, "Chỉ bằng ngươi? Tiểu nha đầu, tiếp theo sẽ đến lượt ngươi, khắp cái tầng luyện ngục này còn không có ai dám can đảm động đến người của thành luyện ngục ta!"
Khí thế cường giả bán thần trên người hắn lại bộc phát, trường bào xám chợt lóe, nhanh chóng vọt về phía Mộ Như Nguyệt....
Bất luận thế nào, hiện tại Mộ Như Nguyệt chỉ là một linh nguyên, dưới áp lực cường hãn của bán thần, nàng chỉ cảm thấy không khí trước mặt biến mất, ngay cả sức lực nhấc chân cũng không có.
Bỗng nhiên, một đôi tay kéo nàng vào ngực, ôm chặt thân thể nàng.