"Mộ Như Nguyệt?" Hạ Thụy nhướng mày, "Nữ nhân kia đúng là tuyệt sắc, còn là một mỹ nhân lạnh lùng, ta đã từng muốn chiếm được thân thể nàng, đáng tiếc, thực lực của nàng quá mạnh, ta không có cơ hội ra tay!"
Trên đời này còn chưa có nữ nhân mà Hạ Thụy hắn không chiếm được, ngay cả Sở Vận cũng cho hắn lần đầu tiên, chỉ có duy nhất nữ nhân kia là hắn không chiếm được!
"Nếu đã có người giống nàng như thế, ta cũng không thể bỏ qua cơ hội này, chiếm được nàng trước, sau đó gϊếŧ cũng không muộn!"
"Hạ Thụy!" sắc mặt Sở Vận trắng bệch, sợ hãi kêu lên.
Nghe vậy, Hạ Thụy chậm rãi quay đầu lại, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.
Đối diện với đôi mắt kia, tim Sở Vận run lên, rũ mắt nói: "Hạ Thụy, nàng chỉ là một người đẹp nhân tạo."
"Ta chưa bao giờ quan tâm trời sinh hay nhân tạo, chỉ cần ta muốn thì nhất định phải chiếm được!" Hạ Thụy cười lạnh nói.
"Thụy!" Sở Vận cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch nói: "Ngươi không cảm thấy như vậy là quá tàn nhẫn với ta sao? Ngươi có thể có quan hệ với bất kì nữ nhân nào, nhưng tuyệt đối không thể cùng nàng!"
Hạ Thụy nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt kia. Thanh âm hắn thật nhẹ nhưng lại giống như một cái búa tạ đập mạnh vào lòng Sở Vận: "Sở Vận, ngươi đã gả cho Thẩm Mặc, ngươi có tư cách gì quản ta?"
"Thụy."
Trong lòng Sở Vận đau xót, nàng vẫn còn tình cảm với người đàn ông này, nếu không thì năm đó cũng sẽ không lựa chọn rời đi vì sự hoa tâm phong lưu của hắn....
"Nếu không phải bên cạnh ngươi có quá nhiều nữ nhân, ta cũng sẽ không gả cho hắn, từ trước tới giờ ngươi chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của ta! Ngươi có biết mỗi lần nhìn ngươi lên giường với nữ nhân khác, trong lòng ta cảm thấy thế nào không?"
Lúc này, Sở Vận cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí, gào lên.
Sắc mặt Hạ Thụy lạnh dần, nhìn Sở Vận, nói: "Ta là đàn ông, ta có nhu cầu, đó là chuyện rất bình thường! Mấy nữ nhân đó bất quá là công cụ phát tiết thôi! Chỉ cần ta yêu ngươi là đủ rồi! Bởi vì ta yêu ngươi cho nên mới không gϊếŧ Thẩm Mặc, nhưng không có nghĩa là ta sẽ thay đổi bản thân vì ngươi! Trên đời này, không có bất kì ai có thể khiến ta thay đổi, cho dù người đó là ngươi!"
Tim Sở Vận run lên, thống khổ nhắm mắt lại, nam nhân này chính là một ác ma không hơn không kém! Hắn đã hủy hoại cả đời nàng!
Lúc tim nàng lạnh đi, nam nhân kia lại lần nữa đè lên người nàng, đau đớn kịch liệt làm Sở Vận bất giác chảy nước mắt, nhưng chỉ có thể chịu đựng...
"Sở Vận, ta sẽ giúp ngươi gϊếŧ hai người kia! Nhưng, ngươi nhớ kỹ, từ nay về sau, ngươi phải đến bất cứ lúc nào ta gọi! Chỉ cần ta có yêu cầu, cho dù ngươi đang ở trên giường với Thẩm Mặc cũng phải lập tức chạy tới cho ta! Nếu không, ta sẽ gϊếŧ hai người các ngươi!"
Giờ phút này, Sở Vận hối hận.
Năm đó, nàng rất vất vả mới thoát khỏi tên ác ma này, bây giờ lại vì một nữ nhân mà tự đưa mình lên giường hắn, sau này có muốn thoát cũng không dễ dàng gì.
Tất cả đều là nữ nhân đáng chết kia hại nàng!
Nếu không phải vì nữ nhân kia, nàng làm sao có thể bị ác ma dây dưa?
Nữ nhân kia... mới chính là đầu sỏ gây tội!
Đến lúc này rồi mà Sở Vận vẫn không hề nghĩ rằng mình làm sai, ngược lại còn đổ hết trách nhiệm lên đầu Mộ Như Nguyệt, cũng vì vậy, nàng ngày càng lún sâu vào cừu hận...