Mộ Như Nguyệt cười nói: "Sẽ không."
"Tại sao?" Trái tim Phượng Kinh Thiên hạ xuống, trong lòng lại thất vọng, bởi vì hắn đã dự liệu trước đáp án này.
"Phượng Kinh Thiên, ngươi tin có kiếp trước kiếp này không?" Mộ Như Nguyệt cười nhạt, "Duyên phận của ta và hắn đã định sẵn từ kiếp trước, dù luân hồi nhiều thế, ta vĩnh viễn chỉ yêu một mình hắn, nếu hắn tan thành mây khói, ta sẽ cùng hắn luân hồi ngàn thế! Bên cạnh ta có một mình hắn là đủ rồi, tình cảm tuyệt đối không cho phép những người khác chen chân."
Phượng Kinh Thiên cười điên cuồng, trong đêm tối, nụ cười của hắn tuyệt mỹ động lòng người, phong hoa tuyệt đại như yêu nghiệt.
"Ta đã đoán trước đáp án này, nếu lần này ngươi lại cự tuyệt ta, từ nay về sau, ta sẽ dùng thân phận bằng hữu ở bên cạnh ngươi, ngươi không cần phải cảm thấy không thể đối mặt với ta nữa."
Rời xa nàng mấy năm, Phượng Kinh Thiên đã nếm đủ tư vị tương tư rồi, chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy nàng, dù chỉ là bằng hữu cũng đủ rồi...
Hắn đã từng dùng sai phương pháp để yêu nàng, cho nên, hắn sẽ không bao giờ tái phạm sai lầm như thế nữa.
Nhìn thân ảnh hồng y biến mất dưới ánh trăng, trong lòng Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng thở phào, nghe lời này, Phượng Kinh Thiên đã thật sự buông tay rồi...
Thời điểm hắn vừa biến mất, một thân ảnh nhỏ xinh từ sau gốc cây đi ra.
Tiêu Tĩnh nhìn theo hướng Phượng Kinh Thiên rời đi, sau đó nhìn về phía phòng Mộ Như Nguyệt, trong đôi mắt to trong trẻo xẹt qua một tia sáng, trầm mặc nửa ngày rồi đi về hướng ngược với Phượng Kinh Thiên....
Thời gian nửa tháng nhanh chóng trôi qua.
Trong nửa tháng này, các thế lực đã chuẩn bị tương đối tốt, Phượng Kinh Thiên vốn dĩ muốn chờ đến khi đại hội tiên y kết thúc mới rời đi, nhưng lúc này có một tin tức truyền đến khiến hắn không thể không tạm thời rời khỏi Tiên Y Môn...
Bởi vì Phượng Kinh Thiên rời đi, những người vốn kiêng kị hắn mà không dám bàn tán Mộ Như Nguyệt lại bắt đầu làm càn, nhưng dù như vậy cũng không ai dám động thủ với Mộ Như Nguyệt.
Nếu không, ai biết chuyện này có truyền đến tai nam nhân kia hay không? Hắn là đệ tử của người nọ, lỡ như đắc tội hắn, thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào....
Nắng sớm bao phủ toàn bộ quảng trường.
Trong quảng trường đã có đông người đang nghị luận sôi nổi, có điều, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt tràn ngập khinh thường....
"Mọi người đã đến đông đủ, kế tiếp ta sẽ nói một chút về trận đấu", Thu Vân thanh giọng, nói, "Trận đấu đầu tiên là tiến vào trận pháp thiên y của Tiên Y Môn chúng ta, trận pháp kia chính là nơi Tiên Y Môn dùng để huấn luyện đệ tử, cực kì hung hiểm, còn có vô số dược liệu trân quý, hơn nữa, các ngươi phải ở trong đó ba tháng!"
Đám người lập tức ầm ĩ.
Ai mà không biết trận pháp thiên y của Tiên Y Môn? Đó là nơi tốt nhất để rèn luyện tinh thần lực, hơn nữa, sau khi vào đó, tinh thần lực sẽ bị áp bách, người nào có tinh thần lực càng mạnh thì đi được càng xa, cho đến hiện tại, có rất ít đệ tử có thể tiến vào, không ngờ nơi lần này bọn họ phải đi là thiên y trận.
"Các ngươi cũng biết, thiên y trận dùng để rèn luyện tinh thần lực, trong vòng ba tháng sẽ đánh giá thành quả tu luyện của các ngươi, ai có tinh thần lực mạnh nhất sẽ giành chiến thắng!"
Phương pháp này có chút đầu cơ trục lợi, dù sao có người trời sinh có tinh thần lực cường hãn, có người tương đối yếu, lần này, quy tắc thi đấu của Tiên Y Môn không khỏi làm mọi người hai mặt nhìn nhau....
U Lan cười lạnh, ánh mắt đầy sát khí bắn thẳng về phía Mộ Như Nguyệt, nàng đã sớm phân phó mấy người Dược Tông, nếu có cơ hội, lập tức gϊếŧ nữ nhân này!
Cho nên, lần này, nàng chắc hẳn phải chết!