Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 604: Xuất phát đến Âu Dương gia (10)

Nhưng vì bức bách nàng thả Khiếu Nguyệt, hắn không quan tâm được nhiều như vậy.

Đông Phương Tuấn chợt quỳ xuống trước mặt Mộ Như Nguyệt, mọi người đều cả kinh, trợn mắt nhìn cảnh tượng khó tin này.

"Mộ Như Nguyệt, ngươi có chuyện gì thì cứ nhằm về phía ta, thả Khiếu Nguyệt đi! Nàng vô tội, dù ngươi yêu ta đến điên cuồng, cũng không nên trách tội nàng!"

Giờ phút này, thanh âm nam nhân cầu xin chấn động lòng mọi người.

Có vài nữ tử đã khóc thút thít, cảm động với hành vi của Đông Phương Tuấn, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn Mộ Như Nguyệt, hận không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn.

Ánh mắt Dạ Vô Trần càng thêm âm trầm, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh lẽo, hắn chậm rãi nâng tay lên, nhưng đúng lúc này Mộ Như Nguyệt lại cầm lấy bàn tay hắn, xúc cảm mềm mại khiến Dạ Vô Trân chấn động, con ngươi màu tím ngóng nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử.

"Giao cho ta xử lý!"

Thanh âm nàng đạm nhiên như gió lại khiến Dạ Vô Trần chậm rãi buông tay xuống, nhưng ánh mắt lạnh lẽo bức người vẫn nhìn chằm chằm Đông Phương Tuấn, toàn thân tỏa ra sát khí sắc bén...

"Đông Phương công tử", lúc Âu Dương Lâm chạy tới liền nghe thấy lời cầu xin của Đông Phương Tuấn, đặc biệt là hắn lại vì nữ nhân không biết quý trọng mình mà quỳ xuống cầu xin, Âu Dương Lâm đau lòng, phẫn nộ trừng mắt Mộ Như Nguyệt, "Vị cô nương này, dưa hái xanh không ngọt, Đông Phương công tử không yêu ngươi, sao ngươi cứ phải dây dưa không ngừng? Làm như vậy sẽ chỉ khiến hắn càng thêm chán ghét ngươi, ta xin khuyên ngươi một câu, mau trả vị Khiếu Nguyệt cô nương kia lại cho Đông Phương công tử, nếu không Đông Phương gia và Âu Dương gia nhất quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, đáy mắt xẹt qua lãnh ý: "Được, ta sẽ thả Khiếu Nguyệt ra, nếu nàng nguyện ý, ta tất nhiên sẽ giải trừ khế ước với nàng."

Trong lòng Đông Phương Tuấn vui vẻ, nở nụ cười đắc ý.

Quả nhiên, hắn dùng phương pháp này là đúng, dưới áp lực của nhiều người như vậy, nữ nhân này sẽ không dám cưỡng chế Khiếu Nguyệt ở lại.

Đột nhiên một tia sáng bạc hiện lên, một thân ảnh ngân y xuất hiện trước mắt mọi người.

Tóc bạc tung bay trong gió, xẹt qua dung nhan ưu nhã tuyệt mỹ của nữ tử, nàng khẽ nâng đôi mắt màu bạc, lạnh lùng nhìn vẻ mặt vui sướиɠ của Đông Phương Tuấn.

"Khiếu Nguyệt, ngươi đừng sợ, ta tới mang ngươi rời đi."

Đông Phương Tuấn không để ý tới vẻ mặt lạnh nhạt của nàng, vươn tay muốn bắt lấy tay Khiếu Nguyệt.

Thời điểm sắp chạm đến bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Khiếu Nguyệt, nàng đột nhiên hất tay hắn ra, Đông Phương Tuấn bị bất ngờ, lui về phía sau mấy bước, kinh ngạc nhìn Khiếu Nguyệt.

"Khiếu Nguyệt, nàng đã đáp ứng rồi, sẽ giải trừ khế ước với ngươi, ngươi sẽ không bị hạn chế tự do nữa, không cần phải cự tuyệt ta."

Đông Phương Tuấn cho rằng Khiếu Nguyệt lạnh nhạt với hắn như thế là bởi vì nữ nhân này.

Nàng bị nữ nhân này khống chế, không thể tự làm chủ.

Dù sao năm đó Khiếu Nguyệt yêu hắn như vậy, sao có thể thật sự bỏ hắn mà đi? Nhưng mà tại sao bây giờ Khiếu Nguyệt vẫn cự tuyệt hắn?

Đông Phương Tuấn căng thẳng, ánh mắt chờ mong nhìn Khiếu Nguyệt.

"Đông Phương Tuấn, ta chưa từng gặp người nào vô sỉ như ngươi!" Khiếu Nguyệt lạnh nhạt nói, "Chủ nhân của ta ưu tú cỡ nào, là trời sinh một đôi với nam chủ nhân, chẳng lẽ ngươi cho rằng mình cường đại hơn nam chủ nhân? Dù nàng bị mù mắt cũng sẽ không coi trọng ngụy quân tử như ngươi!"