Mọi người kinh ngạc nhìn vẻ mặt đạm mạc của thiếu nữ.
Rốt cuộc phải độc ác cỡ nào, mới có thể làm toàn thân nàng đều bị phế đi? Đây căn bản so với chết còn thống khổ hơn! Tay chân không cách nào nhúc nhích, lại không thể nói chuyện, càng không có khả năng tu luyện, vậy nàng phải làm thế nào để ăn cơm bổ sung năng lượng? Không quá bảy ngày sẽ đói chết!
Trong bảy ngày này còn phải chịu giày vò trong sự hối hận và tuyệt vọng.
Nhất thời, mọi người đều tự kiểm điểm lại hành vi của bản thân xem có từng đắc tội Vô Ngu đại sư hay không, đồ đệ của Vô Ngu đại sư thật đúng là quá độc ác.
"Vô Ngu đại sư, ngươi phải đi?" Môn chủ vội vàng đứng lên, sốt ruột hỏi.
Mộ Như Nguyệt nhướng mày quét mắt về phía môn chủ, đáy mắt tràn ngập hàn ý: "Không đi, ở lại đây chờ các ngươi gϊếŧ sao?"
Môn chủ lập tức nghẹn họng, ngượng ngùng nói: "Đây không phải là hiểu lầm sao? Nếu hiểu lầm đã giải trừ, ta cũng trả lại sự trong sạch cho Vô Ngu đại sư, ta nguyện ý xin lỗi Vô Ngu đại sư, khẩn cầu hắn ở lại, Thanh Vân Môn không thể thiếu hắn."
Nghe lời nói vô sỉ của môn chủ, Mộ Như Nguyệt nhịn không được cười nói: "Hiểu lầm? Vậy hiểu lầm này đúng là đủ lớn a, thiếu chút nữa hại hắn mất mạng, môn chủ đại nhân, ngươi cho rằng một câu hiểu lầm là có thể giải trừ tất cả thương tổn mà
sư phụ ta phải chịu? Xin lỗi, Thanh Vân Môn này quá nguy hiểm, ta không thể để hắn ở lại, bằng không mỗi thời mỗi khắc đều phải lo lắng có thể lại có thêm một cái hiểu lầm nữa hay không."
Sắc mặt môn chủ đổi màu liên tục, hung hăng hít sâu một hơi.
Hắn không tiếp tục nói chuyện với Mộ Như Nguyệt mà dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Vô Ngu: "Vô Ngu đại sư, mấynăm gần đây, Thanh Vân Môn chúng ta cũng đối đãi với ngươi không tệ, sau này chỉ cần ngươi ở lại, ta cam đoan những chuyện hiểu lầm này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
Buồn cười, hắn có một đồ đệ cường đại như vậy, ai còn dám hiểu lầm hắn? Bằng không sẽ giống như Hầu lão và Y Điệp, không sống nổi nữa!
"Môn chủ, ý tốt của ngươi trong lòng ta đã hiểu, mấy năm gần đây, ta cũng đã cống hiến rất nhiều cho môn phái, hiện tại ta cũng già rồi nên an hưởng tuổi già, chuyện của môn phái cứ giao cho những người khác xử lí đi, thật ra Thiên Nguyên cũng không tệ, tuy trước kia ta cũng không nhìn trúng hắn, nhưng ít nhất hắn còn biết phân biệt đúng sai."
Dứt lời, hắn không thèm nhìn sắc mặt môn chủ, quay đầu nói với Mộ Như Nguyệt: "Nha đầu, chúng ta đi thôi, kiếp này lẫn kiếp sau của sư phụ phải dựa vào ngươi hưởng phúc, ha ha!"
Vô Ngu kiêu ngạo cười to hai tiếng, có một đồ đệ như vậy sợ là không ai có thể không kiêu ngạo.
"Không được đi!"
Môn chủ lập tức đứng bật dậy, phải biết rằng Vô Ngu rời đi đối với môn phái mà nói, tuyệt đối là một tổn thất rất lớn!
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt dừng chân, toàn thân tản ra hàn khí, cũng không quay đầu lại, nói: "Tiểu Bạch, nếu có kẻ nào dám can đảm cản trở, gϊếŧ không tha!"
Rống!
Mộ Như Nguyệt vừa dứt lời, chợt có tiếng rồng rống lên khiến toàn bộ Thanh Vân Môn đều run rẩy khϊếp sợ, sau đó mọi người liền nhìn thấy một con cự long khổng lồ màu trắng bay lượn trên không trung, hai mắt to sáng ngời rõ ràng lộ vẻ khinh thường cùng trào phúng, phảng phất như không đặt những người phía dưới vào mắt.
"Sư phụ, Vô Trần, chúng ta đi thôi, nơi này không cần phải ở lại nữa, dù sao ở Trung Châu ta có thành lập một thế lực gọi là Đan Tháp, nơi đó có không ít đan dược sư phàm giai, còn cần sư phụ gia nhập..."
Vô Ngu cười ha ha hai tiếng: "Ngươi nha đầu này, sư phụ còn tưởng sắp được đi hưởng phúc, bất quá như vậy cũng tốt, ta nhàn rỗi cũng không chịu ngồi yên, vừa lúc giúp ngươi vậy."
Nhìn theo hướng mấy người rời đi, môn chủ thảm bại ngồi trên mặt đất, vẻ mặt tuyệt vọng....