"Vân Thanh, chúng ta đi."
Thần sắc Mộ Như Nguyệt lạnh nhạt, trên người tản ra hơi thở khϊếp người làm đám người Tiêu gia cũng không dám đến gần....
"Không xong, chúng ta cùng xông lên!"
Sắc mặt Tiêu Tam gia đại biến, nữ nhân đáng chết này sớm không tới, muộn không tới, cố tình tới vào lúc này, nếu bị nàng quấy rầy chuyện tốt, hậu quả không thể tưởng tượng...
Phanh!
Cửa phòng bị đẩy ra.
Mộ Như Nguyệt vừa bước vào liền nhìn thấy Tiêu Phong nhắm chặt mắt ngồi trên giường, quanh thân hơi thở lãnh khốc.
Hắn thật muốn quăng nữ nhân này ra ngoài, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể cố gắng bình ổn xao động trong lòng...
"Các ngươi vào bằng cách nào?"
Nữ tử vừa cởϊ áσ yếm, lộ ra bộ ngực ngạo nghễ, ngay thời điểm nàng muốn tiến lên, ngoài cửa có động tĩnh truyền đến, không đợi nàng nhìn rõ ai tới đã bị một chưởng đánh cho hôn mê bất tỉnh...Diêu Vân Thanh cũng không thèm liếc Diêu Thiên Vũ cái nào, vội vàng đến trước mặt Tiêu Phong, lo lắng hỏi: "Tiêu Phong, ngươi không sao chứ?"
Đột nhiên, hai mắt Tiêu Phong hiện lên du͙© vọиɠ, nâng tay kéo Diêu Vân Thanh qua, sau đó xoay người đè lên.
"Tiêu Phong, ngươi... Ngô."
Còn chưa dứt lời, miệng đã bị đôi môi nam nhân bịt lại, hai mắt hắn đỏ bừng nhìn nữ tử dưới thân, thanh âm khàn khàn, gằn từng chữ một: "Diêu... Vân... Thanh..."
Thân thể Diêu Vân Thanh chấn động, xem ra nam nhân này còn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, ít nhất hắn còn biết nàng là ai....
Thôi thôi, coi như trả ân cứu mạng lại cho hắn đi.
Nghĩ đến đây, nàng cũng không phản kháng mà nhắm mắt lại....
Nhìn một màn đột ngột phát sinh, Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, nàng tinh tế quan sát biểu tình của Diêu Vân Thanh, thấy nàng cũng không kháng cự, mới xách Diêu Thiên Vũ ra ngoài.
Nếu Diêu Vân Thanh phản kháng, nàng tất nhiên sẽ ngăn cản đại ca, nếu không, nàng cũng mừng rỡ....
Xoẹt một tiếng.
Quần áo Diêu Vân Thanh bị nam nhân xé nát, hắn dùng sức hôn môi nữ tử, hai mắt đỏ bừng...
Lúc này ở sau núi học phủ. 'Oanh' một tiếng, thân ảnh màu tím từ dưới mặt đất bay lên, dung nhan tuấn mỹ nở nụ cười lạnh, khẽ nheo mắt, đáy mắt hiện lên tia hàn ý.
"Hai canh giờ, vì chuyện này mà ta bị chậm trễ hai canh giờ, lại phải mất hai canh giờ nữa mới có thể gặp nàng.... Món nợ này sẽ có một ngày ta thanh toán với Tử Phượng ngươi!"
Cái bẫy này là trước khi chết Tử Phượng thiết kế dùng để đối phó bọn họ. Nhưng ai có thể ngờ được, chỉ cần hai canh giờ hắn đã thoát ra được.
Nhưng cũng không phải hắn hận Tử Phượng vì nàng hại hắn rơi vào bẫy, mà là vì làm hắn chậm trễ hai canh giờ để đi gặp Mộ Như Nguyệt, nghĩ đến việc mình bị chậm trễ thời gian, trong lòng hắn liền dâng lên sát khí. Bất luận thế nào, hắn cũng sẽ không bỏ qua nữ nhân này!
"Hiện giờ không còn sớm, ta phải nhanh đến đế đô, không biết trong khoảng thời gian này nàng có trêu chọc thêm đào hoa gì không, đúng là làm người ta không yên tâm..."
Trước mắt tựa như hiện ra bóng dáng nữ tử phong hoa tuyệt đại, Dạ Vô Trần khẽ cười, trong mắt hiện lên tia sáng nhu hòa, chợt thân ảnh xẹt qua không trung, biến mất trên bầu trời học phủ...