Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 281: Đột phá thiên phú (9)

Dần dần, trên trán thiếu nữ chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.

Còn những người kia đang hưởng thụ lạc thú tra tấn....

Trong sơn cốc bên ngoài Phượng Thành, một thân hồng y tung bay, Phượng Kinh Thiên dừng chân, chậm rãi xoay người nhìn về phía Phượng Thành....

Tim tựa như bị cái gì hung hăng đâm vào, đau đớn làm hắn hít thở không thông.

"Nàng đã xảy ra chuyện? Không! Không có khả năng, nam nhân kia rõ ràng đã đáp ứng sẽ không ra tay với nàng, tuy hắn làm người rất trơ trẽn nhưng sẽ không lật lọng..."

Nhưng mà, trong lòng ngày càng bất an, Phượng Kinh Thiên cau mày, chạy như bay về hướng Phượng Thành.

Hắn hạ phong ấn trong cơ thể nàng, hơn nữa trong phong ấn đó có chứa cả tình cảm của hắn, cho nên hắn mới có thể cảm nhận được sự bất an.

So với nam nhân kia, hắn càng tin vào phong ấn của mình hơn...

"Các ngươi tốt nhất cầu mong nàng đừng xảy ra chuyện gì, nếu không, ta nhất định sẽ hủy hoại Phượng gia!"

Trong nháy mắt này, toàn thân Phượng Kinh Thiên tràn ngập sát khí, mắt phượng nheo lại, lộ ra hơi thở nguy hiểm, hiển nhiên nếu Phượng Tường thật sự vi phạm cam đoan của mình, hắn không ngại đại khai sát giới...

Khi hắn còn nhỏ đã không bảo vệ được mẫu thân, lúc này hắn nhất định phải bảo vệ nàng an toàn!

Trong phòng, một bạch y thiếu nữ ngã trên mặt đất, thở hổn hển, tóc đen thấm ướt dính sát vào trán, khuôn mặt tái nhợt đẫm mồ hôi.

"Để ta tới", Lam Hinh ngăn cản mấy người Lam gia lại, cười lạnh bước qua chỗ Mộ Như Nguyệt, nhấc chân hung hăng đá về phía đối phương, ác độc nói: "Ngươi muốn chết? Vậy quá dễ dàng rồi, ta muốn ngươi sống không bằng chết!"

Ầm ầm ầm!

Vô số nguyên khí bao quanh chân nàng tạo thành ngọn lửa mãnh liệt, tựa như núi lửa phun trào rơi vào người Mộ Như Nguyệt.Oanh một tiếng, Mộ Như Nguyệt văng ra ngoài, nện lên tường.

Lam Hinh bước về phía thiếu nữ, nhấc chân hung hăng giẫm xuống, tựa như muốn phát tiết hết sự ghen ghét, không cam lòng của mình. Nhưng lúc này, một bàn tay nâng lên nắm chặt lấy cổ chân nàng.

"Đánh đủ chưa?"

Thiếu nữ ngẩng đầu, ánh mắt dưới mái tóc đẹp sắc lạnh như dao, khuôn mặt tuyệt mỹ phủ một tầng băng sương lạnh lẽo, nàng nhìn Lam Hinh trước mặt mình, gằn từng chữ một.

"Các ngươi đánh ta bao lâu? Hơn nửa canh giờ đi? Đánh đủ chưa?"

Sắc mặt Lam Hinh biến đổi, vung nắm tay về phía Mộ Như Nguyệt. Nhưng mà tay nàng còn chưa tới trước mặt Mộ Như Nguyệt đã thấy khí thế cường đại từ trên người Mộ Như Nguyệt phát ra....

"Oanh!"

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lực lượng cường đại hất văng thân thể Lam Hinh ra ngoài.

Mộ Như Nguyệt ho khan hai tiếng, lau vết máu bên khóe miệng, cười nhạt: "Ta hẳn là nên cảm ơn các ngươi, vốn dĩ mấy tháng nữa mới có thể đột phá cấp thiên phú, nhờ các ngươi trợ giúp mới nhanh đột phá như vậy, hơn nữa còn giải trừ phong ấn..."

Cảm giác khôi phục thực lực thật tốt...

Mộ Như Nguyệt hoạt động bả vai, loại cảm giác nắm giữ lực lượng này khiến nàng cười vui vẻ.

Phượng Kinh Thiên, ta đã nói ngươi không giữ được ta cả đời!

Nhưng mà hiện tại nàng bị thương không nhẹ.

Lam Hinh vì muốn tra tấn nàng mà dẫn toàn cao thủ dưới cấp thiên phú đến, nếu không nàng cũng sẽ không đột phá nhanh như vậy, cho dù nàng đã là ngụy thiên phú nhưng bị những người này công kích cũng bị thương không nhẹ...