Môn chủ đau tê tâm liệt phế rống to một tiếng, xoay người đánh một chưởng về phía Dạ Vô Trần.
Dạ Vô Trần không tránh né mà trực tiếp nghênh đón, bàn tay hắn chưởng vào ngực môn chủ, trong nháy mắt, một trái tim máu chảy đầm đìa bị Dạ Vô Trần đào ra.
"Ngươi đã cứu Nam Cung Tử Phượng thì nên lấy mạng mình ra đổi!"
Thanh âm nam nhân âm trầm, lạnh lùng, đầy sát khí.Môn chủ kinh ngạc trừng to mắt, không thể ngờ được ngay cả thực lực chạy trốn hắn cũng không có, hắn còn tưởng ít nhất cũng giữ được mạng...
Nhưng mà hắn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận vì sao Dạ Vô Trần trở nên cường đại hơn, thì đã không còn mạng để suy nghĩ vấn đề này nữa, nếu cho hắn một cơ hội nữa, hắn chắc chắn sẽ trốn đi không bao giờ xuất hiện trước mắt Dạ Vô Trần nữa.
Dạ Vô Trần chậm rãi xoay người nhìn về phía bầu trời đêm tĩnh mịch, trong lòng cực độ căng thẳng...
"Nguyệt Nhi!"
Ngay từ đầu, hắn quả thật bị phẫn nộ che mất lý trí, trong lúc tra tấn Nam Cung Tử Phượng, đầu óc hắn đã bình tĩnh lại.
Tuy chỉ là một chút cảm giác mong manh, nhưng hắn có thể cảm nhận được Mộ Như Nguyệt còn sống...
Như thế là đủ rồi.
Mặc kệ nàng đang ở đâu, dù chân trời góc biển hắn cũng sẽ tìm được nàng, sau đó, không để cho bất kì kẻ nào động tới nàng một chút nào nữa...
Trung Châu.
Trên một ngọn núi vô danh, bạc y thiếu niên hơi cong khóe môi, gương mặt tuấn mỹ lộ ra đường cong nhu hòa. Hắn không tà mị động lòng người như Dạ Vô Trần, nhưng khí chất lười biếng, tôn quý kia lại không khác Dạ Vô Trần lắm, ý cười trong mắt cũng giống nhau như vậy.
"Mười năm, ta thức tỉnh đã mười năm, nếu dựa theo thời gian ở đó mà tính, phỏng chừng cũng hơn ngàn năm rồi, nếu không phải cô cô cứu ta ra, chỉ sợ ta sẽ bị phong ấn ở đó cả đời, nhưng mười năm trước cô cô cũng đã rời đi, nói là muốn đi tìm một người, ta cũng nên rời khỏi nơi này rồi..."
Thiếu niên cười nhạt, tóc đen tung bay trong gió, hắn nâng tay vuốt ve cằm, nụ cười lười biếng động lòng người như thế...
Hắn ngước mắt nhìn về phía không trung cách đó không xa, trong mắt bắt đầu hoài niệm.
Rất nhanh thôi, hắn có thể đi tìm bọn họ.
Nhiều năm qua bị phong ấn khiến hắn tu luyện rất chậm, chậm đến mức tựa hồ nguyên khí khó có thể vận dụng được, sau khi thức tỉnh, hắn đã dùng thời gian mấy năm để khôi phục thân thể.
Tuy thế, những năm này hắn cũng có tiến bộ rất lớn...
Thiếu niên nở nụ cười tuyệt mỹ, dùng bốn chữ phong hoa tuyệt đại để hình dung cũng không quá đáng.
Nương, bây giờ, ta sẽ không để bất kì ai xúc phạm tới chúng ta...
Chỉ cần nghĩ tới không lâu nữa sẽ có thể gặp lại người thân đã ly biệt, trái tim thiếu niên nhịn không được run lên, kích động, vui sướиɠ tràn ngập trong tim, hắn hận không thể mọc cánh bay thẳng đến bên cạnh nàng.
Nhưng mà không có ai nhìn thấy thiếu niên đứng trên ngọn núi.
Nếu không nhất định sẽ chìm đắm trong tiếng cười của thiếu niên ấy, thiếu niên tuấn mỹ như thế, ngay cả ở Trung Châu cũng khó có thể nhìn thấy...
Lúc này, bên trong hương các, lông mày Mộ Như Nguyệt khẽ giật giật, nàng chậm rãi mở mắt ra, một dung nhan yêu nghiệt lập tức xuất hiện trước mắt nàng.Khoảng cách hai người rất gần khiến sắc mặt nàng nháy mắt trầm xuống.
"Phượng Kinh Thiên, sao ngươi lại ở đây?"
Nàng cắn chặt răng, hung tợn hỏi.
Phượng Kinh Thiên có chút ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt: "Nữ nhân không có lương tâm, ngươi còn dám hỏi ta, có phải nam nhân kia đối xử với ngươi không tốt nên bức ngươi nhảy xuống vực hay không? Nếu không phải ta trùng hợp nhặt được ngươi, phỏng chừng ngươi đã sớm vào miệng ma thú rồi. Mặc kệ thế nào, là ta đã cứu ngươi một mạng, yêu cầu của ta không cao, ngươi lấy thân báo đáp là đủ rồi."