Một thân ảnh hồng y tiến vào, dung nhan nam nhân tuyệt sắc khuynh thành nở nụ cười yêu nghiệt, hoàn mỹ, ánh mắt hắn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.
Nam nhân này lớn lên còn đẹp hơn cả nữ nhân, khiến mấy nữ nhân đang ngồi ở đây đều ảm đạm thất sắc.
"Phượng Kinh Thiên!"
Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, tên yêu nghiệt đáng chết này sao lại tới đây?
Thấy Phượng Kinh Thiên đi về phía Mộ Như Nguyệt, Dạ Vô Trần gắt gao nắm chặt tay nàng, đôi mắt tím xẹt qua tia tà khí, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Kinh Thiên, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo.
"Ngươi tới đây làm gì?" Thanh âm Dạ Vô Trần lạnh lùng, không còn ôn nhu như khi đối mặt với Mộ Như Nguyệt.
Phượng Kinh Thiên cong môi cười, nụ cười thật khuynh quốc khuynh thành.
"Ta cùng nữ nhân này cũng coi như bằng hữu, tân hôn của nàng, ta đương nhiên muốn đến chúc mừng."
Nếu không phải lần trước bị nam nhân này đánh cho nửa năm không thể rời giường, nửa năm sau lại không tìm được tung tích nàng, hắn cũng sẽ không để lâu như vậy mới đến đây.
Tuy cuối cùng hắn cũng biết được tung tích nàng nhưng dù sao cũng vẫn chậm một bước...
Phương Kinh Thiên khẽ nheo mắt phượng, tươi cười tuyệt mỹ, rất khó tưởng tượng dung nhan như vậy sẽ là một nam nhân.Sau này hắn cưới thê tử, thê tử của hắn có thể cảm thấy hổ thẹn hay không?
"Cho dù ngươi đã gả chồng, đã sinh hài tử, ta cũng sẽ đoạt ngươi về", Phương Kinh Thiên nhìn Mộ Như Nguyệt, nở nụ cười ái muội, "Sau đó... làʍ t̠ìиɦ nhân của ta."
Nhất kiến chung tình?
Cũng không hẳn là vậy, hắn cũng không biết vì sao trong nửa năm này hình bóng nàng vẫn luôn xuất hiện trong đầu hắn, dù là lời nói lạnh lùng của nàng cũng làm hắn không cách nào quên được.
Có lẽ, Phượng Kinh Thiên hắn cũng có một ngày động tâm với một nữ nhân...
Thật không biết nàng có ưu điểm gì, tại sao lại dễ dàng đi vào lòng hắn như thế.
Sắc mặt Dạ Vô Trần âm trầm, đôi mắt tím lạnh lùng nhìn về phía Phượng Kinh Thiên, môi mỏng khẽ nhấp, lạnh giọng quát: "Cút!"
"Ha ha!" Phượng Kinh Thiên ngửa đầu cười to hai tiếng, nam nhân này ngay cả tiếng cười cũng chấn động lòng người như thế, "Ta chỉ tới chúc mừng tân hôn nàng mà thôi, cũng không phải quấy rầy đêm tân hôn của các ngươi, nữ nhân, ta nói rồi, cuối cùng sẽ có một ngày ta có được ngươi, đó là vạn kiếp bất phục!"
Toàn thân Dạ Vô Trần tản ra hàn khí lạnh lẽo, tay hắn đã nhẹ nhàng nâng lên, Phượng Kinh Thiên rõ ràng đã cảm nhận được sát khí trên người hắn nhưng vẫn không hề dừng lại, xoay người đi ra cửa, chỉ lưu lại tiếng cười kia.
Bởi vì biến cố này phát sinh đột ngột, tâm tình mọi người đều trầm xuống, có người thích nữ nhi mình, làm cha mẹ đương nhiên vui vẻ, nhưng trên người Phượng Kinh Thiên có một loại cảm giác làm người khác không thoải mái.
Dung nhan yêu nghiệt như nữ tử kia càng không giống người thường...
"Nguyệt Nhi, Vô Trần, ta sẽ cho người đuổi theo nam nhân kia, các ngươi không cần lo chuyện này, vẫn là động phòng quan trọng hơn", Thánh Nguyệt phu nhân mỉm cười, ôn hòa nói, "Vô Ngu đại sư, tiếp tục đi, còn một câu cuối cùng quan trọng nhất đưa vào động phòng."
Lúc này hai hàng lông mày Vô Ngu vốn nhíu chặt mới giãn ra, tuyên bố một câu cuối cùng, để một đan dược sư phàm giai làm chủ hôn, phỏng chừng chỉ có Tiêu gia mới có thể làm được.
Sau khi đôi tân nhân rời khỏi, đan tôn giả cười to hai tiếng, đi qua chỗ phu thê Tiêu Thiên Vũ, trong ánh mắt có một tia hoài niệm.