“Từ lúc mới quen biết nàng, ta vẫn luôn ở phía sau nhìn nàng chăm chú,
nhìn nàng cười, nhìn bóng dáng nàng... Nét mặt nàng tức giận, bộ dáng
nàng nghiêm túc, đều đã khắc sâu trong lòng ta, chỉ cần lấy những hình
ảnh đó đối chiếu với ngươi, ta liền biết, ngươi chỉ là đồ giả mà thôi.”
Thật sự yêu một người chính là khi có một người giống hệt nàng xuất hiện
trước mặt ngươi, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể phát hiện người này
không phải người ngươi yêu.
Mặc kệ có giống thế nào đi nữa cũng không phải chân chính là người trong lòng ngươi...
Đồng tử thiếu nữ phóng đại, nỗi sợ hãi tràn ngập trái tim nàng.
Vì sao trên đời lại có một nam nhân như vậy? Khắc sâu hình bóng một nữ
nhân trong lòng mình? Thậm chí không bị mê hoặc bởi khuôn mặt này, còn
nhẫn tâm muốn gϊếŧ nàng.
Hắn chỉ mới liếc mắt một cái đã biết nàng không phải Mộ Như Nguyệt chân chính.
Nam nhân không hề quay đầu lại, thân ảnh màu tím biến mất trong khu rừng,
chỉ để lại thiếu nữ không ngừng giãy giụa trong ngọn lửa màu đen...
Trong Nam Cung gia, Nam Cung Tử Phượng mở to mắt, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Thất bại?
Định thất bại, hiện tại ngay cả Phương Di cũng thất bại...
Hai người bọn họ thế nhưng tâm kinh tương thông như thế, phát hiện được bẫy rập mà nàng tự tay thiết lập. May mà lúc trước nàng không tự mình đi
gặp nữ nhân giả mạo kia, rốt cuộc dựa vào thực lực của nàng hiện tại còn chưa thể đối địch với hắn.
Nghĩ đến quyết định ban đầu, Nam Cung Tử Phượng cảm thấy có chút may mắn, nàng vốn tính toán tự mình giả mạo
nữ nhân kia, mượn dung mạo Mộ Như Nguyệt để được hắn sủng hạnh, trong
mắt nữ nhân kia không chấp nhận được một hạt cát, nếu như vị hôn phu làm chuyện có lỗi với nàng thì chỉ có một kết cục.
Chính là rời bỏ hắn.
Sau đó nàng lại băn khoăn thực lực của hắn, sợ bị hắn vạch trần, cho nên
mới để cho người khác đi mạo hiểm như vậy, nếu không người chết hiện tại sẽ là nàng!
Đối với nam nhân mình yêu sâu đậm, Nam Cung Tử Phượng hiểu rõ hắn hơn bất kì kẻ nào.
Ngoại trừ Mộ Như Nguyệt, hắn không đặt bất cứ ai vào mắt, vì nàng, cho dù
phải tàn sát cả thiên hạ, trăm họ lầm than, có lẽ hắn cũng không nhăn
mày một chút.
Lúc trước, hắn vì hồng nhan mà giận dữ, trực tiếp diệt luôn một thế lực, một người cũng không tha.
Nghĩ đến những chuyện trước đây, trong lòng Nam Cung Tử Phượng sợ hãi, trước khi thực lực của nàng chưa đủ cường đại, nàng không muốn cùng hắn chính diện giao phong...
“Hơi thở này...” Ánh mắt Nam Cung Tử Phượng
vừa động, dần dần trở nên lạnh lẽo, “Không sai, là nàng, nàng dám can
đảm tìm tới cửa, xem ra là Định đã thất bại, tiết lộ tin tức gì đó cho
nàng biết, cho nên nàng mới đến đây tìm hiểu thật giả.”Khóe môi nở nụ
cười lạnh, Nam Cung Tử Phượng đứng lên, thân thể chợt lóe, biến mất
trong phòng.
Bên trong sân, Mộ Như Nguyệt vừa ngẩng đầu, đã có
một khí thế lạnh băng từ phía đối diện đánh về phía nàng, nàng vội vàng
né tránh, khí lạnh nháy mắt xẹt qua kết thành một tầng băng bao quanh
cây liễu phía sau nàng.
Nữ tử đứng dưới ánh trăng, tóc đen tung
bay, bạch y phiêu dật giống như cửu thiên huyền nữ tuyệt sắc khuynh
thành, dung nhan phủ một tầng sương lạnh, ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua
bóng đêm nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.
Cho dù là Mộ Như Nguyệt cũng không thể không than một tiếng, nữ nhân này quả thật rất đẹp, nhưng
không biết vì sao, trong lòng nàng đối với nữ nhân này có một tia địch
ý.
“Ngươi chính là Nam Cung Tử Phượng?” Mộ Như Nguyệt nhìn nữ tử dưới ánh trăng, nhàn nhạt hỏi.