Trong phòng họp Tiêu gia, một đám lão nhân hai mặt nhìn nhau, không ai
biết lão gia chủ triệu tập hội nghị lần này là muốn tuyến bố chuyện gì,
trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc, cửa phòng họp lại bị mở ra.
Phu thê Tiêu Thiên Vũ sóng vai mà đến, bên cạnh Thánh Nguyệt phu nhân còn dẫn theo một thiếu nữ tuyệt sắc.
Một thân tố y trong gió, tà áo khẽ lay động, ngũ quan thiếu nữ tinh xảo,
khuôn mặt lạnh băng, hoa tai ngọc nhẹ nhàng đung đưa, ngoài ra không
mang bất kì loại trang sức nào khác.
Trong tay thiếu nữ ôm một
tiểu thú màu đen, thân thể mềm mại nhúc nhích nhìn rất đáng yêu, nhìn bề ngoài không có chút lực công kích nào.
Thấy nàng đi vào, tất cả mọi người đều an tĩnh lại, ánh mắt có chút nghi hoặc.
Phòng họp Tiêu gia không phải nơi người bình thường có thể tới, thiếu nữ này
là người phương nào? Lại còn đi cùng thiếu chủ và thiếu chủ phu nhân...
“Là nàng!”
Ánh mắt Tiêu Nhân nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt sắc của thiếu nữ, hận đến
mức hai tròng mắt đỏ bừng, hắn gắt gao nắm chặt tay, đứng bật dậy.
“Mộ Như Nguyệt, người quả thật ở trong Tiêu gia!” Tiêu Nhân hận nghiến răng nghiến lợi, hung ác trừng mắt nàng, “Ngươi ở bên ngoài đả thương cháu
gái ta, đến Tiêu gia còn chặt đứt một ngón tay của cháu gái ta, ngươi
cho rằng tổn thương cháu gái ta rồi còn có đường sống sao? Ngươi dám
động một đầu ngón tay của nàng, ta sẽ bắt ngươi đền bằng mạng sống của
mình!”
Chuyện Tiêu Mẫn bị đánh trọng thương rồi bị phế thực lực
được nâng trở về, không ai ỏa Tiêu gia là không biết, không ngờ chuyện
này là do thiếu nữ này gây nên.
“Khụ, khụ”, Tiêu lão gia chủ ho
khan hai tiếng, thanh giọng nói, “Các vị trưởng lão, hôm nay ta mời các
ngươi đến đây để tuyên bố một chuyện.”
Ánh mắt sắc bén của Tiêu
lão gia chủ quét về phía Tiêu Nhân, khuôn mặt già nua thâm trầm, nhưng
khi nhìn sang Mộ Như Nguyệt, sắc mặt lại trở nên nhu hòa.
“Các ngươi còn nhớ mười mấy năm trước, nữ hài của con trai và con dâu ta bị người khác bắt cóc?”
Cửu trưởng lão nhìn Tiêu lão gia chủ, do dự nửa ngày mới nói: “Gia chủ,
không phải đứa bé đó bị người của Nam Cung gia gϊếŧ rồi sao?”
Tiêu lão gia chủ cười ha hả: “Gϊếŧ? Sao có thể? Lúc ấy, một hạ nhân của Nam
Cung gia mềm lòng, đưa cháu gái ta cho một hộ gia đình bên ngoài thu
dưỡng, gần đây mới nhận lại cha mẹ, lần này ta mời các ngươi tới chính
là vì để cháu gái ta nhận tổ quy tông, trở về Tiêu gia.”
Nhất thời mọi người đều sửng sốt một chút, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía thiếu nữ đứng bên cạnh Thánh Nguyệt phu nhân.
Chẳng lẽ vị cô nương này là nữ nhi mất tích nhiều năm của thiếu chủ?
“Đúng vậy, nàng chính là cháu gái ta bị người của Nam Cung gia bắt đi.” Nhìn
thoáng qua ánh mắt mọi người tập trung về phía Mộ Như Nguyệt, Tiêu lão
gia chủ ngẩng đầu lên, hào phóng thừa nhận.”Cái gì?” Tiêu Nhân cả kinh,
ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, tựa như muốn chọc thủng
mấy lỗ trên người thiếu nữ.
“Không có khả năng!”
Tiêu Nhân còn chưa kịp lên tiếng, một thanh âm từ bên ngoài phòng họp bỗng nhiên truyền vào.
Vết thương của Tiêu Mẫn còn chưa hồi phục đã muốn đến đây nhìn kết cục gia
gia xử lý Mộ Như Nguyệt, ai ngờ sẽ nghe được lời này, cuối cùng nhịn
không được từ bên ngoài chạy vào.
Không biết là vì vết thương
chưa lành hay là vì lời Tiêu lão gia chủ nói, lúc này sắc mặt Tiêu Mẫn
tái nhợt, ánh mắt ghen ghét phẫn nộ hung hăng trừng Mộ Như Nguyệt.
Trong lúc phẫn hận, lời nói của nàng căn bản không thông qua đại não, trực
tiếp ra khỏi miệng: “Tiện nhân này dựa vào cái gì mà có huyết mạch Tiêu
gia ta? Nàng căn bản không xứng!”