Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 174: Mẹ con nhận nhau (7)

Mộ Đình Nhi chưa bao giờ sợ hãi như hôm nay.

Lời nói của nữ nhân này hung hăng đánh vào lòng nàng khiến tim nàng cũng run lên...

“Phu nhân, là ta sai, là ta khen ngợi Quỷ Vương trước mặt Tiêu tiểu thư,

nhưng ta không ngờ Tiêu tiểu thư lại bị Mộ Như Nguyệt đánh thê thảm như

vậy, ta cũng chỉ hảo tâm mà thôi.”Mộ Đình Nhi bày ra bộ dáng hoa lê đái

vũ, biểu tình điềm đạm đáng yêu chọc người ta trìu mến.

Có điều, sau khi nghe xong lời của Mộ Đình Nhi, sắc mặt Thánh Nguyệt phu nhân dần dần trầm xuống.

“Đình Nhi?” Sắc mặt Mộ Tình đại biến, nhưng rõ ràng đã không kịp ngăn cản nàng nói ra.

Nếu Mộ Như Nguyệt là nữ nhi của Thánh Nguyệt phu nhân, vậy hậu quả thế nào hắn căn bản không dám tưởng tượng...

“Không ngờ ta chỉ mới dọa một chút ngươi đã khai ra hết, nữ nhi của ta ngay cả gϊếŧ người cũng không dám, càng đừng nói sẽ có đam mê cổ quái như vậy”, Thánh Nguyệt phu nhân hời hợt cong khóe môi, ánh mắt lại lạnh băng,

“Nhưng mà, nữ nhân Tiêu Mẫn kia dám đi đoạt nam nhân của Nguyệt Nhi, lại là do một tay ngươi thúc đẩy, nam nhân của ngươi không cần ngươi, ngươi liền ghen ghét Nguyệt Nhi được vị hôn phu độc sủng, càng hâm mộ vị hôn

phu của nàng hoàn mỹ ưu tú, ngươi nói ta nên trừng phạt Mộ gia thế nào

đây?”

Khoảng thời gian trước Thánh Nguyệt phu nhân cho người đi

tìm tung tích nữ nhi mất tích, đương nhiên cũng điều tra rõ mấy năm nay

xảy ra chuyện gì, bao gồm cả chuyện ồn ào huyên náo Quỷ Vương vì hồng

nhan mà từ bỏ ngụy trang nhiều năm, đối địch với Thánh Nữ môn.

Nữ nhi có được rể hiển, nàng làm mẫu thân cũng cảm thấy vui vẻ.

Hơn nữa, nàng cùng phu quân chính là một đời một kiếp một đôi, vị hôn phu

của nữ nhi nàng đương nhiên cũng chỉ có thể có một mình nàng, bất luận

thế nào, Quỷ Vương đều hợp tiêu chuẩn.

Ai ngờ trong vòng hai

tháng nàng dốc lòng rửa sạch gia tộc lại xảy ra chuyện như vậy, Thánh

Nguyệt phu nhân sao có thể không bực bội được? Sớm biết Tiêu Mẫn không

an phận nhưng không ngờ còn dám đoạt vị hôn phu của người khác.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân từ ngoài sân truyền vào.

Tựa như cảm nhận được hơi thở quen thuộc, thân thể Thánh Nguyệt phu nhân

hơi cứng đờ, xoay người nhìn qua, một gương mặt quen thuộc xuất hiện

trước mắt nàng.

Mấy tháng không gặp, hình như Nguyệt Nhi cao thêm một chút...

Hốc mắt đỏ lên, Thánh Nguyệt phu nhân muốn nói gì đó, nhưng lời nói tới cổ

họng lại nuốt trở vào, không biết mở miệng thế nào, đôi mắt hồng hồng

nhìn Mộ Như Nguyệt.

“Phu nhân.” Khuôn mặt Mộ Như Nguyệt dần mang ý cười, bước nhanh qua phía Thánh Nguyệt phu nhân, “Sao người lại tới đây?”

Thanh âm Thánh Nguyệt phu nhân có chút nghẹn ngào, nước mắt suýt chút nữa

chảy xuống: “Nguyệt Nhi, mấy tháng không gặp, sao lại xa lạ với ta như

vậy? Trước kia ngươi không gọi ta như thế.”

Nàng thật muốn cẩn thận nhìn ngắm dung nhan này, nữ nhi đã mất tích nhiều năm của nàng...

“Nghĩa mẫu.” Mộ Như Nguyệt cong môi nở nụ cười, mặc kệ Tiêu Mẫn như thế nào,

ít nhất Thánh Nguyệt phu nhân thật tình yêu thương nàng.

Thánh

Nguyệt phu nhân rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm chặt Mộ Như Nguyệt khóc rống lên, tựa như muốn đem tất cả tưởng niệm trong lòng nhiều năm qua

bùng nổ ra.Nữ nhi mà nàng cho rằng không còn được gặp lại nữa, hiện tại

đang ở trước mặt nàng.

Loại cảm giác này thật tốt...

“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi của ta, nương rất nhớ ngươi, thật sự rất nhớ ngươi.”

“Cái kia...”, Mộ Như Nguyệt có chút nghi hoặc, “Chúng ta hình như chỉ mới mấy tháng không gặp.”

Thánh Nguyệt phu nhân gắt gao ôm Mộ Như Nguyệt, loại cảm giác mất mà tìm lại được làm nàng cực kì vui sướиɠ.