Một cái tát này trực tiếp khiến Mộ Tình văng ra ngoài, đập đầu vào bàn,
nước trà nóng bỏng rơi vào đầu hắn, thiếu chút nữa lột một lớp da đầu.
Mộ Tình nhất thời ngây ngẩn cả người, không biết mình nói sai cái gì khiến Thánh Nguyệt phu nhân nổi giận.
“Ngọc Nhi bớt giận, đừng vì những người này mà tức giận hư thân.” Tiêu Thiên
Vũ không ngừng giúp Thánh Nguyệt phu nhân hạ hỏa, ánh mắt liếc qua Mộ
Tình mang theo lãnh ý.
“Người tới!” Thánh Nguyệt phu nhân rốt
cuộc cũng hòa hoãn một chút, hung tợn trừng mắt Mộ Tình, “Trói hết tất
cả người Mộ gia lại cho ta, thuận tiện bắt hai nữ nhi Mộ Y Tuyết và Mộ
Đình Nhi của Mộ Tình về đây! À, đúng rồi, đi mời Mộ Như Nguyệt tới, nói
là Thánh Nguyệt phu nhân muốn gặp nàng, nhớ rõ là mời tới, ai cũng không được vô lễ với Nguyệt Nhi, nếu không các ngươi liền cút đi cho bản phu
nhân.”
Trước là bắt, sau là mời, đã hoàn toàn ngăn cách hai bên.
Thánh Nguyệt phu nhân vốn muốn tự mình đi gặp Mộ Như Nguyệt, ai ngờ lại phát
sinh chuyện Tiêu Mẫn làm nàng tức không chịu được, liền giải quyết hai
chuyện luôn một lần.
Cũng không biết Nguyệt Nhi có bị thương không...
Tiêu Mẫn vận dụng cấm kị của Tiêu gia, vậy công kích kia nhất định rất nguy
hiểm, nếu Nguyệt Nhi bị thương, nàng chắc chắn bầm thây vạn đoạn nữ nhân Tiêu Mẫn kia!
Lần này Mộ Tình thật sự là ngốc rồi, hoàn toàn không biết tình huống hiện tại là thế nào.
Không phải thế lực càng lớn thì càng phải bênh vực người mình sao? Vì sao Mộ
Như Nguyệt đả thương tiểu thư Tiêu gia, Thánh Nguyệt phu nhân còn khách
khí với nàng như vậy?Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hơn nữa, nghe lời nàng nói giống như Thánh Nguyệt phu nhân cùng Mộ Như Nguyệt đã sớm nhận thức nhau...
“Mộ gia chủ, bổn phu nhân có chuyện muốn hỏi ngươi”, Thánh Nguyệt phu nhân
nguy hiểm nheo mắt, cười lạnh nói, “Mười sáu năm trước có phải có người
giao cho ngươi một nữ hài? Nói cho bản phu nhân biết nữ hài kia hiện giờ ở đâu?”
Mộ Tình chấn động, ngạc nhiên nhìn Thánh Nguyệt phu nhân, con ngươi đảo đảo vài cái, nói: “Đã chết, nữ hài kia đã chết...”
“Ha ha!” Thánh Nguyệt phu nhân ngửa đầu cười phá lên, không còn thần thái
ưu nhã như trước nữa, “Đã chết? Mộ Tình, ngươi biết hậu quả khi lừa gạt
bản phu nhân! Chỉ cần bản phu nhân nói một câu có thể làm ngươi vạn kiếp bất phục!”
“Thật... thật sự đã chết.”
Mộ Tình bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, còn muốn chống chế, dù sao chuyện năm đó cũng chỉ có vài người biết mà thôi.
Thánh Nguyệt phu nhân cười lạnh, nếu không phải nàng đã sớm điều tra rõ hết
thảy, có lẽ sẽ tin lời nam nhân này nói, đáng tiếc, hiện tại nàng đã sớm biết tất cả...
“Mộ Tình, đừng hấp hối giãy giụa, ta biết nữ hài
kia chính là Mộ Như Nguyệt, cũng chính vì nàng không phải nữ nhi ruột
của ngươi cho nên ngươi mới tùy ý vũ nhục nàng, càng không tiếc bức tử
nàng.”
Không có người phụ thân nào đối xử với nữ nhi mình tàn
nhẫn như vậy, nguyên nhân là vì Mộ Như Nguyệt không phải nữ nhi của hắn, hơn nữa còn là vì thể chất của nàng không thể tu luyện.
Cho nên, Mộ Tình vẫn luôn hận không thể gϊếŧ nàng.
Nhưng vì không muốn gánh tội danh gϊếŧ nữ nhi cho nên hắn mới nhịn xuống không bóp chết nữ nhân kia.
“Mặc kệ là ngươi hay là Tiêu Mẫn, bản phu nhân sẽ không bỏ qua cho bất kì
ai!” Thánh Nguyệt phu nhân đi tới gần Mộ Tình, nở nụ cười lạnh băng,
“Đúng rồi, còn có Mộ Y Tuyết và Mộ Đình Nhi, mấy năm nay Nguyệt Nhi ở Mộ gia cũng được các nàng chiếu cố ít nhiều, ngươi nói bản phu nhân nên
cảm tạ các ngươi thế nào đây?”