“Mộ Đình Nhi, nếu lúc trước không phải vì ngươi, sao bổn thế tử lại
vứt bỏ Mộ Như Nguyệt? Mặc dù lần đầu tiên là ta cùng ngươi, nhưng cũng
là do ngươi câu dẫn trước, nếu không có ngươi, nói không chừng hiện giờ
bổn thế tử và Mộ Như Nguyệt trở thành Tần Tấn chi hảo, nàng đã là thế tử phi của ta!”
Những lời ngày đó, hiện giờ vẫn như một mũi dao đâm vào trái tim nàng...
“Vì sao? Vì sao ta phải chịu tra tấn còn Mộ Như Nguyệt lại có thể gặp vận
tốt như vậy? Quỷ Vương vậy mà giả ngốc, còn có thực lực cường đại, lúc
phụ thân đưa Tuyết Nhi cho Quỷ Vương làm tiểu thϊếp, hắn lại thề cả đời
này ngoài tiện nhân Mộ Như Nguyệt kia, ai cũng không cần!”
Mộ Đình Nhi gắt gao nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt tươi cười tái nhợt vô lực.
“Một đời một kiếp một đôi, chuyện thật tốt đẹp, ta không có được, dựa vào
cái gì Mộ Như Nguyệt ngươi có thể có được? Ngươi muốn độc hưởng sự sủng
ái của Quỷ Vương? Mộ Đình Nhi ta quyết không để ngươi có được, hiện tại
ngay cả Quỷ Vương phi ngươi cũng không làm được, ha ha ha!”
Mộ Đình Nhi cười điên cuồng, một đầu tóc đen hỗn độn, còn có khuôn mặt tái nhợt gầy yếu, xa xa nhìn giống như một bà điên.
Hôm qua thấy tiểu thư Tiêu gia, nàng tận lực trước mặt tiểu thư Tiêu gia
khen ngợi Quỷ Vương là nam nhân ưu tú hoàn mỹ cỡ nào, không những dung
mạo tuấn mỹ mà còn cường đại đến không thể địch nổi, hơn nữa vì báo thù
mà âm thầm gây dựng thế lực, giả ngây giả dại lừa người đời, cuối cùng
lại vì một nữ nhân mà không tiếc bại lộ thế lực của mình.
Quan
trọng nhất là, nam nhân này luôn giữ mình trong sạch, không phát sinh
quan hệ với bất kì nữ nhân nào, một khi trở thành thê tử của hắn, hắn
nhất định cả đời sẽ chỉ tốt với một mình thê tử.
Một nam nhân như thế, nữ tử nào mà không động tâm?
Tuy nàng cũng chưa từng nghe nói tới Tiêu gia của Thánh cảnh, nhưng làm một nữ nhân, còn không phải là muốn một vị hôn phu ưu tú hoàn mỹ, hơn nữa
chỉ yêu một mình mình cả đời?
Nàng không tin tiểu thư Tiêu gia sẽ không động tâm.
“Mộ Đình Nhi!” một thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến.
Thân thể Mộ Đình Nhi hơi chấn động, quay đầu nhìn nam nhân đang tiến về phía này, khẽ mím môi nói: “Thế tử điện hạ, sao ngài lại tới đây?”
"Pằng" một tiếng vang thanh thúy, Dạ Thiên Phong tiến lên phía trước, vung bàn tay to đánh về phía Mộ Đình Nhi.
Mộ Đình Nhi bị một tát này đánh ngã ra đất, khóe miệng chảy ra một vết
máu, nàng che gương mặt đỏ bừng, không dám tin nhìn nam nhân lạnh lùng
trước mặt.
“Mộ Đình Nhi, là ngươi chửi bới Mộ Như Nguyệt trước mặt tiểu thư Tiêu gia?”
Mộ Đình Nhi cắn môi, không nói lời nào, nhưng trong mắt lại hiện lên sự tức giận.
Thế tử điện hạ lại vì nữ nhân kia mà tát nàng.
“Mộ Đình Nhi, đừng tưởng không ai biết những chuyện ngươi làm, ngươi thật
to gan, chẳng những dụ dỗ tiểu thư Tiêu gia đi tìm Quỷ Vương, lại còn
chửi bới Mộ Như Nguyệt, tâm địa ngoan độc? Ghen ghét thành tánh? Vì lợi
ích mà không từ thủ đoạn? Ngươi đang nói chính mình sao? Hơn nữa, ngươi
còn nói với tiểu thư Tiêu gia kia Mộ Như Nguyệt không thật lòng với Quỷ
Vương, chỉ muốn lợi dụng hắn thôi, ngươi có biết ngươi đã mang đến tai
họa lớn cỡ nào cho Cảnh Vương phủ không?”
Sắc mặt Dạ Thiên Phong xanh mét, hung hăng đạp Mộ Đình Nhi một cước, khuôn mặt dữ tợn quát.
“Vì sao?” Mộ Đình Nhi điên cuồng rống to, “Thế tử điện hạ, ta đã làm sai
cái gì mà ngươi đối xử với ta như vậy? Không phải ngươi thích Mộ Như
Nguyệt, chán ghét Quỷ Vương sao? Vì sao ta giúp ngươi, ngươi còn đánh
ta?”