Sau khi mỹ phụ đầu bạc nói xong lời này, phun ra một ngụm máu tươi, ánh
mắt dần trở nên tan rã, nếu có kiếp sau, nàng sẽ không bao giờ tham
luyến quyền thế nữa, không yêu nam nhân không nên yêu, chỉ cùng muội
muội bình an qua một đời...
Chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng nàng nở nụ cười giải thoát.
Từ đây về sau, sẽ không bao giờ làm việc cho hắn, cũng không cần nhìn hắn
cũng nữ tử khác làm chuyện phòng the, cũng không cần thống khổ như
thế...Tử Nguyệt hoàng thấy hai cường giả Thánh Nữ môn ngã xuống, lập tức bị dọa choáng váng, đột nhiên hắn phát hiện ánh mắt Dạ Vô Trần nhìn về
phía mình, sợ tới mức cả người run lên, hoảng sợ cực kì.
“Ngươi muốn làm gì? Trẫm là Hoàng đế của Tử Nguyệt quốc, ngươi dám dĩ hạ phạm thượng?”
Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, thật không biết hắn làm sao giữ được
ngôi vị hoàng đế đến bây giờ, Dạ Vô Trần ngay cả người của Thánh Nữ môn
cũng dám gϊếŧ, sao có thể sợ một hoàng đế nho nhỏ?
“Hoàng đế bệ
hạ, nghe nói ngươi muốn bắt người của Thanh Vân Môn ta?” Khi mọi người
cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, một thanh âm phẫn nộ từ cửa cung truyền tới. Mọi người quay đầu lại nhìn, đã thấy Triệu lão của Thanh Vân Môn
từ bên ngoài một đường gϊếŧ vào.
Tử Nguyệt hoàng cũng nhận ra
người của Thanh Vân Môn, hơi sửng sốt một chút: “Triệu lão tiên sinh,
trẫm chưa từng bắt người của Thanh Vân Môn các ngươi a, không biết người Thanh Vân Môn hiện giờ ở nơi nào?”
“Hừ!” Triệu lão hừ lạnh một
tiếng, chuyển mắt qua Mộ Như Nguyệt, thấy nàng không có việc gì, trong
lòng thở phào nhẹ nhõm, cười ha ha nói: “Mộ cô nương, ngươi không sao là tốt rồi, vừa rồi Lý Lộ tới tìm ta nói ngươi có thể xảy ra chuyện gì,
thật đúng là làm ta sợ muốn chết, nếu ngươi gặp chuyện gì không hay, ta
biết ăn nói thế nào với Vô Ngu đại sư? Lão gia hỏa kia trời sinh thích
bênh vực người mình, nếu hắn biết đồ đệ bảo bối của mình gặp chuyện nguy hiểm còn không trực tiếp diệt luôn cái Tử Nguyệt quốc này?”
Nói
tới đây, Triệu lão có chút căm giận, Tử Nguyệt hoàng này thật lớn mật,
ngay cả đồ đệ của Vô Ngu đại sư cũng dám khi dễ, ai chẳng biết lão nhân
kia chỉ có một đồ nhi bảo bối, bình thường nâng trên tay sợ rớt ngậm
trong miệng sợ tan, nếu biết nàng bị người ta khi dễ thì làm sao?
Một Tử Nguyệt quốc nho nhỏ có thể chịu được lửa giận của lão gia hỏa kia
sao? Nói không chừng hắn nổi giận lên diệt luôn cả Tử Nguyệt quốc, lấy
tính tình của lão gia hỏa kia không phải không thể làm chuyện này.
Triệu lão trực tiếp nói rõ mọi chuyện khiến Tử Nguyệt hoàng sợ tới mức mặt
mũi tái nhợt, bước chân phù phiếm vô lực suýt ngã ngồi xuống đất.
“Triệu... Triệu lão tiên sinh, ngài nói nàng là đồ nhi của thủ tịch đan dược sư Thanh Vân Môn Vô Ngu đại sư?”
Có cần phải dọa người như vậy không? Rốt cuộc hắn đã gây ra tai họa gì? Lỡ như bị người Thanh Vân Môn biết, ngôi vị hoàng đế này của hắn không
ngồi được rồi.
Trước đây, Dạ Thiên Phong chỉ là đồ nhi của Thiên
Nguyên đại sư, mình đã không dám tùy tiện đắc tội hắn, nếu không lúc
trước đã không đáp ứng hắn thỉnh chỉ từ hôn, sau lại vì hắn hối hận mà
sửa lại ý chỉ.
Buồn cười chính là, Dạ Thiên Phong ỷ vào thân phận mà thản nhiên tự đắc, Mộ Định Nhi thì muốn nịnh bợ Thiên Nguyên đại sư, ai ngờ đại nữ nhi không được sủng ái của Mộ gia lại trở thành đồ nhi
của thủ tịch đan dược sư.
Thân phận của thủ tịch đan dược sư so
với Thiên Nguyên đại sư, quả thật chính là một trên trời một dưới
đất.Nhưng vừa rồi hắn đã làm cái gì?
Nhớ lại hành động của mình, Tử Nguyệt hoàng rùng mình...