Thánh cảnh, Tiêu gia.
Thánh nguyệt phu nhân nghe người tới báo
lại, lập tức kích động đứng dậy, ngay cả giọng nói cũng run nhẹ:
“Ngươi... ngươi nói thật sao? Thật sự tìm được manh mối tung tích nữ nhi ta sao?”
Nữ nhi mất tích nhiều năm của nàng, cuối cùng cũng có manh mối rồi...
“Phu quân, ngươi nghe thấy không? Hắn nói có tung tích của nàng rồi, nữ nhi
đáng thương của ta.” Thánh nguyệt phu nhân bắt lấy ống tay áo nam nhân
bên cạnh, kích động đến mức rơi nước mắt.
Đứng bên cạnh Thánh
nguyệt phu nhân là một nam nhân anh tuấn, trên mặt hắn cũng không giấu
nổi sự vẻ kích động, hắn dang tay ôm nữ nhân bên cạnh vào ngực, ôn nhu
nói: “Ta nghe được, Ngọc Nhi, trước hết nghe Tiêu Lâm nói hết đã, Tiêu
Lâm, ngươi nói tin tức ngươi tra được cho chúng ta biết.”
“Vâng
thiếu chủ, thiếu chủ phu nhân”, nam nhân tên Tiêu Lâm cung kính ôm
quyền, cao giọng nói, “Những năm gần đây, chúng ta vẫn cho rằng đại tiểu thư còn ở thánh cảnh, cho nên chỉ tìm kiếm trong phạm vi thánh
cảnh,nhưng mà theo ta được biết, năm đó người Nam Cung gia vốn định gϊếŧ đại tiểu thư để trả thù thiếu chủ cùng thiếu chủ phu nhân, nhưng mà một người hầu không đành lòng đã lén đưa đại tiểu thư cho một hộ gia đình
nuôi nấng, để bọn họ tuyên bố với mọi người tiểu thư là nữ nhi của bọn
họ, đúng lúc phu nhân của gia đình kia khó sinh, đứa bé vừa sinh ra đã
chết cho nên lấy đại tiểu thư để thay thế, còn người hầu kia sau khi trở về đã nói đại tiểu thư đã bị hắn gϊếŧ. Hiện tại chúng ta đã có một chút manh mối, bất quá còn chưa xác định...”
“Như vậy thì tốt, như
vậy thì tốt.” Thánh Nguyệt phu nhân rúc vào trong ngực thiếu chủ Tiêu
gia, thân thể mềm mại vì kích động mà run lên, “Ta đã sớm nói nhất định
nữ nhi chỉ mất tích thôi, nàng sẽ không chết, nữ nhi của ta ta biết rõ,
tuy nàng không ở bên cạnh nhưng huyết mạch sẽ không đoạn, nàng chắc chắn là đang sống ở nơi nào đó.”
Mười lăm năm trước, đại tiểu thư của Nam Cung gia yêu thiếu chủ Tiêu gia Tiêu Thiên Vũ, nhưng khi đó Tiêu
Thiên Vũ đã có một ái thê và một nhi tử, hơn nữa phu thê rất ân ái, Nam
Cung tiểu thư kia cam nguyện từ bỏ tôn nghiêm làm thϊếp thất, nhưng mà
Tiêu Thiên Vũ lại nói với nàng cả đời này hắn chỉ yêu thê tử của mình.
Một đời một kiếp một đôi.
Đại tiểu thư Nam Cung gia vì yêu mà sinh hận, khi Thánh Nguyệt phu nhân
mang thai lần nữa, nàng phái người lẻn vào Tiêu gia bắt cóc nữ hài kia,
sau đó còn nói là nữ hài kia đã chết trong tay nàng, Tiêu Thiên Vũ phẫn
nộ trực tiếp phá hủy căn cơ địa mạch của Nam Cung gia.
Nếu không phải cuối cùng có lão bất tử Tiêu gia ra ngăn cản, sợ là Nam Cung gia đã bị hắn hủy diệt.
Nhưng mà, mặc kệ người đời nói thế nào, Thánh Nguyệt phu nhân vẫn luôn tin
tưởng nữ nhi mình còn sống, hơn nữa phái người của thánh cảnh tìm kiếm
tung tích của nàng, nhưng đã 15 năm vẫn không có chút tin tức nào.
Ai ngờ nữ nhi đã sớm không còn ở thánh cảnh mà bị đưa đến nơi khác.
“Ngọc Nhi, yên tâm đi, nữ nhi nhất định sẽ trở về, nói không chừng nữ nhi
chúng ta đã trở thành một giai nhân tuyệt sắc”, Tiêu Thiên Vũ cười cười
an ủi Thánh Nguyệt phu nhân, trong lòng làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được, “Tiêu Lâm, ngươi lập tức tìm hiểu độ chân thật của tin tức
này, bất luận thế nào cũng phải tìm được nữ nhi bảo bối của ta.”
Dù là Thánh Nguyệt phu nhân hay Tiêu Thiên Vũ đều bức thiết muốn gặp lại nữ nhi mình.