Đan dược vừa vào miệng liền hóa thành dược lực, dùng tốc độ nhanh nhất
khôi phục lục phủ ngũ tạng của nàng lại như cũ. Nếu không có đan dược,
Mộ Như Nguyệt đã không làm ra chuyện điên cuồng như thế.
Lăng Dạ
phát ra thanh âm như tiếng dã thú rống giận, lại công kích về phía Mộ
Như Nguyệt, lúc này hắn đã dồn hết nguyên lực vào thân kiếm, muốn một
kích gϊếŧ chết thiếu nữ này.
Oanh!
Một cỗ lực cường đại ập tới khiến Mộ Như Nguyệt văng mạnh ra ngoài, nàng lại lấy ra một bình
dược đổ vào miệng, trong nháy mắt thương thế lại lần nữa hồi phục.
Trời biết, khi nhìn một màn này, Dạ Vô Trần phải khắc chế cỡ nào mới không
lao ra gϊếŧ Lăng Dạ, nhưng hắn cũng hiểu rõ Mộ Như Nguyệt căn bản không
muốn hắn nhúng tay vào, hắn lại tôn trọng quyết định của nàng.
Nhưng nhìn thấy nàng bị thương, tim hắn đau rỉ máu, dung nhan tuấn mỹ dưới
chiếc mặt nạ đã xanh mét, gắt gao nắm chặt nắm đấm, thậm chí trong lòng
bàn tay chảy máu cũng không phát giác.
Giờ phút này, hắn thà bản thân mình bị thương cũng không muốn nhìn thấy nàng bị thương tổn.
Phanh!
Lăng Dạ quỳ phịch xuống đất, thở hổn hển từng ngụm, hạ thân lại truyền đến
một đau đớn khiến mặt mũi hắn càng trở nên dữ tợn, muốn đứng dậy nhưng
thể lực chống đỡ hết nổi, lại ngã trên mặt đất.
“Ngươi đánh đủ
rồi?” Mộ Như Nguyệt đứng lên, vẻ mặt không có biểu tình gì nhìn Lăng Dạ, “Nếu ngươi đánh đủ rồi, có phải nên đến lượt ta hay không?”
Nàng chậm rãi nâng tay lên, một ngọn lửa xuất hiện trong lòng bàn tay phóng về phía ngực Lăng Dạ.
Lăng Dạ bay ra ngoài, té trên mặt đất, hắn ngẩng đầu, vẻ mặt dữ tợn nhìn Mộ
Như Nguyệt: “Ngươi cố ý? Cố ý khiến ta tiêu hao nguyên khí?”
Một khi võ giả tiêu hao hết nguyên khí, vậy chỉ có thể trở thành một con dê đợi làm thịt.
Nếu muốn khôi phục nguyên khí có hai phương pháp, một là tu luyện, hai là
dùng đan dược, đáng tiếc trình độ đan dược của Lăng Dạ không bằng Mộ Như Nguyệt, không cách nào khôi phục trong nháy mắt được, hắn muốn khôi
phục nguyên lực ít nhất cũng phải mất thời gian một nén nhang.
Trong vòng một nén nhang cũng đủ cho Mộ Như Nguyệt làm rất nhiều chuyện.
“Không phải ngươi nói muốn gϊếŧ ta sao? Không phải ngươi nói ta không xứng làm chủ nhân của đan đỉnh phượng hoàng sao? Không phải ngươi nói đan đỉnh
phượng hoàng có năng lực tự nhận chủ sao?”, Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nụ
cười đầy hàn ý, “Bất quá, ta cũng đã nói, chỉ bằng ngươi, còn không gϊếŧ được ta.”
Nàng chậm rãi nâng kiếm chĩa về hướng Lăng Dạ, đột
nhiên sau lưng truyền đến một thanh âm rống giận: “Dừng tay! Nha đầu
thối, ai cho phép ngươi thương tổn đồ nhi của ta!”
Oanh!
Hơi thở cường đại kia vọt về phía Mộ Như Nguyệt, nàng cảm thấy hô hấp cứng
lại, ngay cả chân cũng không cử động được, đúng lúc này, một cánh tay ôm eo nàng, kéo nàng vào trong ngực.”Vừa rồi ta tôn trọng lựa chọn của
ngươi, để ngươi tự mình chiến đấu là bởi vì ngươi nắm chắc có thể đối
phó hắn, hiện giờ ngươi không phải đối thủ của người này, cho nên, lúc
này hãy để ta thay ngươi giải quyết.”
Tâm Mộ Như Nguyệt khẽ run
lên nhưng không nói gì, năng lực của mình thế nào nàng vẫn tự biết. Đúng như lời Dạ Vô Trần nói, không để hắn nhúng tay vào trận đấu giữa nàng
và Lăng Dạ là vì nàng nắm chắc nam nhân kia không gϊếŧ được nàng.
Nhưng hiện tại cường giả đã đến, rõ ràng nàng không phải đối thủ của hắn, đương nhiên nàng sẽ không đánh bừa để tự tìm chết.
Viêm Tẫn rụt rụt thân thể, đôi mắt đen ủy khuất.
Hắn đột nhiên cảm thấy sự tồn tại của mình thật nhỏ bé...