Hồi Ức Đẹp Nhất

Chương 7: Khác xưa rồi!!!

Nó vừa rời đi thì người con trai đó lên tiếng: " Tiểu An...

Tiểu An, em ở đâu. Anh thật sự rất nhớ em! "_cùng lúc đó, ánh trăng qua khe cửa sổ làm một mặt dây chuyền lóe sáng trên cổ người con trai kia *Lục Dương*. Nó nhanh chóng rời khỏi căn nhà gỗ phóng xe thật nhanh ra khỏi con đường tuyệt đẹp ấy và về nhà. Nó mới bước vào cửa nhà thì... "CHÁT"_nó ăn một tát từ cái con nhỏ ăn mặc hở hang trước mặt. Con nhỏ vừa tát nó quát thẳng vào mặt nó: " Mày còn về đây để làm gì nữa hả con kia!!! " ( Imyung: Nhà nó, nó không ở chả nhẽ nó ở bụi ngoài đường à má!!!). Nó bị tát mạnh quá nên rũ mặt xuống, nó nghiến răng ngước mặt lên, nó túm lấy tóc nhỏ kia, hất mặt nhỏ đó lên, "CHÁT"_Nó trả lời: " Thích thì về! ", nó tiếp tục "CHÁT"_nó khẽ nhếch môi, nói: " Khác xưa rồi!!! ". Nó dụi đầu con nhỏ đó, xô mạnh về phía sàn nhà làm nhỏ đó ngã xuống rõ đau. Đột nhiên con nhỏ đó thay đổi cảm xúc 180 độ, khóc sướt mướt rồi bò lại ôm chân nó, vừa khóc vừa nói: " Chị An à! Em xin lỗi mà, chị đừng đánh em nữa! Em... em xin lỗi! "_nhỏ đó nấc lên từng cơn ( Imyung: Làm như thiệt vậy chời >.