Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Chương 86: Nhóm hai người rời khỏi nhà 2

Tần Mặc xoay đầu đi, quay lưng về phía Phong Thần, Phong Thần vừa tức vừa buồn cười, một khi cô không vui vẻ, liền rời nhà trốn đi, anh có nên buộc một dây xích lên cổ con mèo là cô hay không đây ?

"Em bỏ nhà đi lại còn lý luận! Xem ra không cho em chút trừng phạt, thì em thật sự muốn tạo phản rồi!"

Hai tay Phong Thần nâng đầu của cô, thân thể cao lớn tạo áp lực, đè Tần Mặc lên giường lớn mềm mại, anh dán chặt lên cơ thể mềm mại của cô, cường hãn công thành đoạt đất, không cho cô có cơ hội thở dốc.

Tần Mặc tức giận cắn môi của anh, hai mắt nhìn anh chằm chằm : "Anh luôn luôn bỏ lại em!"

Cô uất ức lên án, bộ dáng nhu nhược khiến trong lòng Phong Thần đang phát hỏa lập tức bị dập tắt, đối với cô thật là vừa yêu vừa hận.

Anh biết, cô muốn ám chỉ buổi tối anh không ôm cô ngủ, từ trước đến giờ anh luôn là một đàn ông tự chủ rất tốt, nhưng đối mặt với mè nheo nũng nịu như mèo nhỏ, với anh lại trở thành hành hạ.

Khi đó, anh còn canh cánh trong lòng với sự chủ động của Tần Mặc, tự nhiên không tiếp nhận trêu đùa của cô, để cho cô được như ý. Mà khi cô trêu đùa, với anh chính là một loại trừng phạt, thật không biết, rõ ràng là anh nên dạy dỗ cô, giờ thì ngược lại, nói cô không được đùa nghịch.

Cơ thể của anh kêu gào muốn cô, nhưng lý trí của anh kéo con mãnh thú trong lòng lại, không thể bởi vì một chút xíu hấp dẫn, mà phá hư nguyên tắc của anh.

"Em có biết đêm đó rất nguy hiểm hay không? Nếu như anh không chạy tới, em phải làm thế nào? Lam Thiệu Đường quỷ kế đa mưu, bây giờ em mới lớn, có thể đấu thắng được lão kia hồ ly kia sao!"

Tần Mặc mở lớn hai mắt : "Vậy thì anh cũng không thể không để ý đến em chứ! Bây giờ anh có ý gì, coi trọng em thì đến gần, không muốn thì đuổi người đi sao!"

"Làm sao như vậy chứ!" Phong Thần kinh ngạc vì trí tưởng tượng của cô, nếu như thật sự anh xem cô như cái loại phụ nữ kia, anh đã sớm dụ dỗ lừa dối để có được cô, tại sao lại phải tôn trọng ý nguyện của cô, đợi đến lúc cô đồng ý mới chạm vào đây.

"Em nghĩ như vậy, là đánh giá thấp chính em, hay là không tin tưởng vào anh?"

Phong Thần cảm giác mình rất thất bại, chẳng lẽ trong lòng cô, anh chính là một đàn ông dụ dỗ hưởng thụ phụ nữ sao ?

"Em nghĩ em đánh giá cao chính mình, nếu không thì chính là anh có vấn đề!"

Không phải ai cũng nói, nhất định đàn ông không chịu được kɧıêυ ҡɧí©ɧ của người phụ nữ mình yêu mến sao! Mấy đêm này căn bản là anh biểu hiện sự thiếu hứng thú, đối với kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cô một chút phản ứng cũng không có, không phải là sức quyến rũ của cô không đủ, thì chính là cơ thể anh có vấn đề!

"Em hành hạ anh đến điên rồi !" Không phải người nào cũng có thể chịu đựng được cấm dục, để xác minh sức quyến rũ của cô rất lớn, lực ảnh hưởng đối với anh càng không thể dùng ngôn ngữ diễn tả, lập tức anh liền đưa tất cả khả năng của mình, phục vụ cô gái nhỏ ở dưới thân.

Quần áo ngổn ngang bay đầy trời, tiếng chàng trai tràn ngập dã tính gầm nhẹ, còn có một giọng nói mềm yếu như có như không xin khoan dung, làm cho người ta càng thêm vô hạn suy nghĩ.

Bàn tay Phong Thần chụp tới, ôm người yêu nhỏ bé mềm nhũn không xương vào lòng, lỗ mũi Tần Mặc hơi đỏ, đôi mắt hơi ẩm, hai gò má càng giống như màu sắc hoàng hôn, đỏ bừng.

Nằm gần anh bộ ngực kịch liệt phập phồng, Tần Mặc xấu hổ kéo chăn lại trước ngực, tiếng kiều mỵ rêи ɾỉ kia, thật sự là phát ra từ cô sao?

"Thế nào? Vẫn không thể thỏa mãn em sao?"

Giọng nói nhạo báng vang lên từ đỉnh đầu, Tần Mặc tức giận lườm anh một cái, định tránh ngực của anh ra, lại không làm được gì. Anh giống như một kỵ sĩ dũng mãnh, đánh cô quân lính tan rã, chỉ có thể nộp vũ khí đầu hàng.

"Anh đồng ý để cho em giúp anh, cũng không phải vì để cho em chịu chết, nếu như mỗi lần em đều như vậy, làm thế nào anh yên tâm đáp ứng chuyện khác?"

Giọng nói Phong Thần nhẹ nhàng, bàn tay thỉnh thoảng vuốt tấm lưng nhẵn nhụi của Tần Mặc, giống như đang an ủi cô, nhẹ tựa lông vũ vuốt ve da thịt, khiến Tần Mặc sợ run.

" Lần sau em sẽ không như vậy nữa."

Tiếng nói buồn buồn từ ngực truyền ra, Phong Thần cười cười : "Lần sau lại phạm sai lầm, anh sẽ không lạnh nhạt em, anh sẽ khiến em ba ngày không xuống được giường ."

Gương mặt Tần Mặc ửng hồng, mắng một tiếng lưu manh, liền trốn vào chăn, Phong Thần làm chuyện xấu quấy nhiễu cô, lại bắt đầu đốt lửa xung quanh.

Mặt trời ngã về tây, hai người ở trên giường bừa bãi một buổi chiều rốt cuộc dừng lại : "Em gặp được Tư Dung rồi."

"Cái gì?"

Phong Thần kinh hãi, Hàn Thu không tìm được người, vậy mà Tần Mặc cứ như vậy gặp được.

" Tạm thời em đang thu nhận giúp đỡ chị ấy." Tần Mặc thấy anh không nói lời nào, tiếp tục nói : " Có phải chị ấy gặp phiền toái gì hay không ? "

"Phiền toái? Vướng phải Hàn Thu, phiền phức của cô ta cũng lớn, Tư Dung chính là xương sườn mềm của anh ta. . . . . ."

Phong Thần như có điều suy nghĩ, hiện tại mỗi người trong nhà họ Hàn đều có thể có liên lạc với Lam Thiệu Đường, vậy anh liền yên lặng theo dõi biến hóa.

"Tiểu Mặc, em trông coi cô ta thật tốt, đừng cho cô ta liên lạc với Hàn Thu."

Tần Mặc hiểu rõ gật đầu một cái, hai người ra ngoài phòng, đúng lúc gặp được Tư Dung phờ phạc rũ rượi từ một gian phòng khác đi ra, nhìn thấy hai người bọn họ, Tư Dung sửng sốt một chút.

Nhưng bây giờ nhìn thấy hai người bọn họ thân mật, trong lòng Tư Dung cũng không phập phồng nhiều, nhiều lắm là có chút hâm mộ và ghen ghét, địch ý đối với Tần Mặc cũng dần dần giảm bớt.

"Các người thật đáng ghét!"

Thấy Phong Thần và Tần Mặc ăn ý cười không nói, khuôn mặt Tư Dung hiện lên chút đỏ ửng, ban đầu hai người bọn họ đã bắt tay thiết kế cô và Hàn Thu, cô cũng thật ngốc, lại có thể bị mắc lừa!

Một đêm kia bọn họ vô tình gặp gỡ, chính là Phong Thần tự mình tính toán, mặc kệ Hàn Thu có ý với Tư Dung hay không, chỉ cần hai người bọn họ thành một đôi, vậy anh cũng không cần bị buộc kết hôn cùng Tư Dung.

Hơn nữa, Hàn Thu cũng được ôm mỹ nhân về, có thể còn thiếu anh một món nợ ân tình, cớ sao mà không làm!

"Hàn Thu tìm cô khắp nơi, cô thật sự nhẫn tâm để cho anh ta vẫn đi tìm?"

Đối với nghi ngờ của người đẹp, Phong Thần dĩ nhiên rất hài lòng, Tư Dung nhìn khuôn mặt tươi cười kia, nội tâm lung lay không dứt : " Người trong lòng của em là anh mà!"

"Cô thật sự xác định, người trong lòng là tôi?"

Chân mày anh cau lại, Tư Dung lo lắng chưa đủ, nói tiếp : "Dĩ nhiên!"

"Vậy thì tôi mỏi mắt mong chờ! Tôi sẽ chuẩn bị cho cô nơi ở khác, nơi này không thích hợp."

Phong Thần ý vị sâu xa cười, Tư Dung thấy rùng mình, lạnh lẽo không tự chủ được từ dưới chân dâng lên, đi qua sống lưng của cô làm cả người lạnh run, da đầu tê dại.

Phong Thần như vậy, cô chưa từng thấy qua bao giờ, anh luôn luôn mang theo nụ cười lưu manh, đối với phụ nữ nào cũng che chở thương yêu, hình như người nào anh cũng đối xử như nhau. Anh nói ra lời ngon tiếng ngọt, không có một người phụ nữ nào có thể cự tuyệt, cũng không kháng cự được sức quyến rũ trên người của anh.

Mà anh bây giờ, vẻ mặt mang theo nhàn nhạt tà nịnh, trong ánh mắt tản ra sự đùa giỡn, khiến cô cảm giác mình là một con chuột bị một con mèo tóm được. Cô trốn không thoát lòng bàn tay của anh, mà bây giờ, chỉ là lúc anh bắt đầu đùa giỡn với cô.

Tần Mặc một bên thờ ơ lạnh nhạt, bất chợt thắt lưng thắt chặt, Phong Thần mang theo cô rời đi, Tư Dung theo bản năng kêu anh một tiếng, Phong Thần quay đầu, dùng ánh mắt dò hỏi.

"Sẽ không nói cho Hàn Thu chứ?"

"Yên tâm đi, tôi còn chờ xem cô thật lòng mình!"