Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Chương 49: Tôi không cần người giám hộ như anh

Editor: chenqiucao

Tưởng Viện Viện và Tần Mặc trở lại chỗ ở hiện tại của cô, đó là một cái ngõ kiểu xưa, hoàn cảnh dĩ nhiên là không thể như trước kia. Ở nơi này nhiều người là dân chúng tầm thường, cũng không phải là nguy hiểm, rất nhiều người già lớn tuổi thấy Tưởng Viện Viện, còn nhiệt tình chào hỏi cô.

Thỉnh thoảng còn có thể truyền đến tiếng rao của người bán hàng rong , chuông kêu "leng keng leng keng" rêu rao khắp nơi, khiến Tần Mặc cảm thấy rất mới lạ.

Căn nhà là bà ngoại Tưởng Viện Viện để lại, mặc dù nhỏ, nhưng dầu gì cũng là một chỗ để dung thân, đối với Tưởng Viện Viện bây giờ mà nói, đã quá tốt rồi.

Bùi Thiểu Y rảnh rỗi sẽ đến thăm Tần Mặc, cậu cũng sợ Phong Thần sẽ phái người theo dõi mình, cho nên cũng không dám quá thường xuyên đến chỗ Tưởng Viện Viện được .

Tần Mặc kéo ngọc xanh bên tai, cái đó nhìn chỉ giống như là bông tai, trên thực tế, lại là máy truyền tin của cô và Lan. Bên trong đồ trang sức nho nhỏ kia, trang bị thiết bị truyền thông tin bí ẩn nhất, thông qua cái bông tai hột xoàn nho nhỏ này, cô có thể biết được tất cả tình hình bên kia của Phong Thần.

Cô thở dài một cái, không biết tiếp theo nên làm gì.

Ba đưa cô tới chỗ Phong Thần, là không hi vọng cô cuốn vào cuộc đấu tranh trong bang, nhưng cô và Lam Vụ Vũ đã có hôn ước từ nhỏ, nhưng trong lúc vô hình, đem cô và Lam Bang gắn liền không thể tách rời.

Nếu như không có sự kiện kia xảy ra, có lẽ, cô thật sự sẽ nguyện ý gả cho hắn.

Đáng tiếc, không có nếu như, thời gian trôi qua không thể tìm về, cho nên, cô chỉ có thể nhìn về phía trước, tuyệt đối không thể nhớ lại quá khứ.

"Bụp bụp" hai tiếng, tiếng gõ cửa vang lên, Tưởng Viện Viện chạy đi mở cửa, nhưng thân thể lập tức liền cứng lại, cô luống cuống nhìn Tần Mặc một chút, không biết nên làm thế nào.

Nhận thấy được sự khác thường của cô, Tần Mặc quay đầu, lúc này, Tưởng Viện Viện đã nghiêng người sang, người ngoài cửa đĩnh đạc đi vào.

"Đại tiểu thư của tôi, để tôi tìm thật dễ!"

Người tới đuôi mắt hơi nhếch lên, tròng mắt hình hoa đào mơ hồ mang theo nhạo báng, nếu không phải Phong Thần nhắc nhở, chỉ sợ bọn họ vẫn chẳng hay biết gì.

"Trễ hơn so với dự liệu của tôi!"

Khóe môi Tần Mặc nhếch lên nụ cười châm chọc, Tư Đồ Kiều lặng lẽ nói bên tai cô, "Cô có thể đem đoạn ghi hình kia trả lại cho tôi không? Tôi thật sự bất chấp nguy hiểm bị Thần gϊếŧ chết. . . . . ."

"Tôi dĩ nhiên sẽ cho anh, chỉ là, anh cảm thấy sẽ dễ dàng như vậy sao?"

Mặt của Tư Đồ Kiều khẽ co quắp, nha đầu này thật sự là khắc tinh của Phong Thần á..., lại còn không chịu xử lý sạch cái video mất mặt kia! Lần trước xuất hiện tại nhà Phong Thần, cũng là bất đắc dĩ bị cô ép buộc, dẫn dụ Phong Thần, để cho cô thừa dịp loạn mà chạy trốn, hắn. . . . . . Cũng là có phần tham dự. . . . . .

"Vậy cô. . . . . . Cô còn muốn như thế nào?"

Tần Mặc nhếch miệng, môi anh đào ghé vào lỗ tai hắn, "Tôi muốn anh làm người giám hộ của tôi!"

Mặt của Tư Đồ Kiều lập tức cứng ngắc, hơi trắng bệch, lắc đầu liên tục.

"Không được không được, Thần thật sự sẽ gϊếŧ của tôi đấy, tôi. . . . . ."

"Anh cũng không cần mặt mũi? Tôi đem chuyện anh giúp tôi nói với Phong Thần, anh ta sẽ không làm thịt anh? Anh muốn chết sớm hay là chết muộn?"

Tư Đồ Kiều hít sâu một hơi, hình như có thể nhìn thấy cái đuôi nhỏ màu đen vểnh lên sau lưng Tần Mặc, mang theo móc câu sắc bén, kiên quyết quyến rũ lòng hắn.

Hắn trái lo phải nghĩ, kẹp ở giữa hai cái người này, dù sao đều là cái chết! Hắn quan sát nét mặt Tần Mặc, lại suy nghĩ sự quỷ quyệt giữa hai người này, cảm giác được chút gì đó.

To gan suy đoán một chút, bản thân từng trải qua trong vạn bụi hoa, công tử mảnh lá chẳng dính vào người, cho dù Tần Mặc che giấu khá hơn nữa, hắn vẫn có thể nhìn ra một ít.

"Cô không phải là muốn chọc tức Thần sao? Tôi giúp cô, nhưng mà lần này, cô nên tuân thủ cam kết!"

"Anh lại biết tôi nghĩ cái gì?"

Lông mày cô nhướng lên, Tư Đồ Kiều lập tức lấy lòng nói, "Tôi nào dám biết cô nghĩ cái gì, chỉ là đàn ông nghĩ cái gì, tôi rất rõ ràng."

Tần Mặc suy tư chốc lát, thay vì để cho cô vẫn bị Phong Thần dắt mũi dẫn đi, chi bằng đổi bị động thành chủ động, giáo huấn anh một trận! Từ khi bắt đầu nghỉ phép cùng anh, anh để cô bị ức hϊếp không ít, cô đại nhân có đại lượng không đi so đo, nhưng là lần này!

Trong mắt lóe lên sự tàn khốc, "Tốt!"

Phong Thần ở trong nhà chờ đợi tin tức của Tư Đồ Kiều, vẻ mặt của anh âm tình bất định, đang lúc anh suy tư, chờ Tần Mặc trở lại sẽ dạy dỗ như thế nào, cửa chính truyền đến giọng oang oang của Tư Đồ Kiều.

"Thần, mình mang đứa nhỏ của cậu trở về rồi."

Anh lập tức từ trên ghế salon đứng lên, nhưng vừa nghĩ, lại ngồi xuống, bày ra tư thái bình tĩnh.

"Tôi đã trở về."

Tần Mặc nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi, liền từ trước mặt anh nhẹ nhàng lên lầu, Phong Thần sững sờ. Cô mất tích mấy ngày, bây giờ lại cứ như vậy rời đi từ trước mặt anh? !

Giống như cô vừa đi chơi xong trở lại, căn bản không xảy ra chuyện trốn chạy, như không có chuyện gì xảy ra.

Anh đứng lên vừa định nổi đóa, lại bị Tư Đồ Kiều đè bả vai xuống, Phong Thần quay đầu, nét mặt đầy vẻ giận dữ nhìn hắn. Trong lòng Tư Đồ Kiều rùng mình một cái, nhưng trên mặt vẫn giữ vững bình tĩnh như cũ, "Thần, mình muốn nói cho cậu biết một chuyện. . . . . ."

"Cái gì?"

"Từ hôm nay trở đi, tôi không ở lại chỗ này!"

Tần Mặc xuất hiện tại đầu cầu thang, Lan đi theo phía sau cô, trên tay xách theo hành lý thu thập xong, cùng đi theo, đương nhiên còn có gấu bông cô thích nhất.

Nhìn thấy con gấu bông kia, cơn giận của Phong Thần liền lập tức xông ra, "Buổi tối cô không sợ sấm đánh!"

"Tôi có gấu bông của Thiểu Y, anh khỏi cần bận tâm!"

Phong Thần vốn cho là, Tần Mặc nói thích Bùi Thiểu Y, chỉ là nói lẫy, không ngờ, cô cư nhiên bây giờ muốn mang theo gấu bông đại biểu cho Bùi Thiểu Y "bỏ trốn" theo hắn!

Anh đã nói, con gấu bông kia có cái gì đặc biệt , thì ra là, thì ra là quà tặng của Bùi Thiểu Y!

"Tôi là người giám hộ của cô. . . . . ."

"Tôi mới không cần người giám hộ như anh!"