Chuông điện thoại giống như đòi mạng vang lên không ngừng, lão quản gia vội vàng nhận điện thoại, sau đó mặt liền biến sắc, cuống quýt bảo nữ giúp việc gọi Phong Thần đến nhận điện thoại.
Bên trog bệnh viện, mùi nước sát trùng gay mũi tràn ngập một phòng, sắc mặt Thiệu Niệm Vinh khó coi ngồi trong phòng bệnh. Trên giường bệnh màu trắng, Thiệu Tư Liễm hai mắt nhắm nghiền, băng gạc màu trắng vòng quanh đầu của hắn quấn một vòng rồi lại một vòng. Những thiết bị cạnh giường chạy có quy luật, phát ra âm thanh “Tích tích” chói tai.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, phá vỡ một phòng yên tĩnh, Thiệu Niệm Vinh vừa thấy người đến, lập tức kích động đứng lên.
“Phong Thần, lần này bất kể như thế nào,cậu đều phải cho tôi một lời giải thích!”
Thiệu Niệm Vinh cực kỳ tức giận bước đến trước mặt Phong Thần, trái lại Phong Thần cũng là một bộ dạng bình chân như vại, hắn nhìn Thiệu Tư Liễm nằm trên giường bệnh, khóe miệng vẫn như cũ hơi nhếch lên, nhưng trong mắt lại không nhìn ra bất cứ ý cười nào.
Hắn ngậm điếu thuốc không có châm lửa, vẫn như cũ là bộ dạng cà lơ phất phơ đó, hắn ngồi trên ghế sa lon, thoải mái bắt chéo hai chân, “Cục trưởng Thiệu bình tĩnh chớ nóng, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, ông ở trong điện thoại cũng không nói rõ, chẳng lẽ là lệnh công tử đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn hời hợt hỏi thăm khiến Thiệu Niệm Vinh muốn chửi ầm lên tại chỗ, con ông đã nằm trên giường bệnh, chẳng lẽ cậu không thấy?
“Sự thật xảy ra trước mắt, cậu chẳng lẽ còn muốn dung túng cho việc hành hung của vị hôn thê!”
Sự chỉ trích của Thiệu Niệm Vinh khiến Phong Thần hơi sửng sốt, vị hôn thê? Hắn làm sao lại không biết từ lúc nào mình nhiều hơn một vị hôn thê? Giữa lúc hắn đầu óc mơ hồ, Thiệu Niệm Vinh đã kéo một người thiếu niên đến trước mặt của mình, thiếu niên kia thân thể run rẩy, ánh mắt lại rất trấn tĩnh.
Phong Thần lấy ngón trỏ và ngón giữa cầm điếu thuốc trong miệng, his mắt sắc bén nhìn thiếu niên trước mặt, từ đầu đến cuối, thiếu niên đều biểu hiện ra một bộ dạng nhát gan, , ánh mắt cũng không dám nhìn Phong Thần một chút.
“Cậu thành thật nói một chút, đã xảy ra chuyện gì.”
Khẽ nheo mắt lại, hai tay Phong Thần đan vào nhau, đặt ở phần bụng. lúc này, tầm mắt của mọi người đều đặt trên người của thiếu niên này.
“Tôi, tôi và anh trai đi đến rừng cây nhỏ của trường học, sau đó…… Gặp mặt bạn học Tần Mặc, hai người bọn họ một lời không hợp liền đánh nhau……”
Thiệu Tư Mộ lánh nặng tìm nhẹ, không nói bọn họ vì sao lại đánh nhau, nói thẳng ra là một lời không hợp, có thể là bất kỳ một bên trong hai bên bọn họ lên tiếng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, mới dẫn đến cục diện bây giờ.
Tiểu tử này nhìn giống như đã đem những chuyện tải qua đều nói hết ra, nhưng chưa hề nói rõ ràng ai là người lầm sai, suy nghĩ giấu rất sâu.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó…… Sau đó anh trai nói rất không thoải mái, tôi liền đỡ hắn đi tìm bác sĩ trường học, nhưng còn chưa đến phòng y tế, anh trai anh ấy…… Anh ấy đã……”
“Phong Thần, cậu nghe rõ rồi chứ! Tần Mặc đánh con trai của tôi trở thành người thực vật, cả đời sẽ phải nằm trên giường bệnh!”
Thiệu Niệm Vinh hùng hổ dọa người, hai mắt hung tợn nhìn chắm chằm Phong Thần, tựa hồ Phong Thần nếu như dám bao che cho Tần Mặc, thì sẽ trở mặt không lưu tình chút nào.
“Không vội, đợi người đến rồi hãy nói.”
“Được, tôi sẽ chờ cậu cho tôi một lời giải thích!”
Thiệu Tư Mộ vẫn như cũ không nói một lời, mặc dù chuyện này vẫn như lọt vào trong sương mù, nhưng Thiệu Tư Liễm thật sự nằm trên giường bệnh, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại.
Tần Mặc đi học ngày đầu tiên thì đánh cho Thiệu Tư Thanh phải vào bệnh viện, mặc dù chỉ là ngoại thương, không có gì đáng ngại, nhưng cũng khiến Thiệu Niệm Vinh có chút bực bội. Phong Thần quanh năm tài tợ các hạng mục của chính phủ, quan hệ với những người cấp trên là không thể nghi ngờ, nhưng hiện giờ thương tổn tới thánh mạng con trai ông, làm sao có thể khiến ông cam tâm?
Cho dù không thể động được Tần Mặc, Phong Thần cũng rất khó đem chuyện này đè xuống, cũng chỉ là một người làm ăn mà thôi, có thể quan đấu sao?
Bên trong phòng bệnh, mấy người đều có tâm tư của mình, bầu không khí quỷ dị vây lượn quanh căn phòng, cho đến khi cửa phòng bệnh bị gõ vang lên, mới phá vỡ sự quỷ dị kỳ quái này.
“Hi, chú Thiệu, đã lâu không gặp.”
Ngoài dự đoán, ngoài Tần Mặc là người trong cuộc xuất hiện ra, còn có một học sinh nữ khác đi cùng.
“Gây họa rồi biết tìm người cùng đến?”
Phong Thần vẫn nhạo báng như cũ, nhưng trong câu nói không thấy có lo lắng, Kim Na Na hắn biết, người nhà họ Kim không có người nào là đèn đã cạn dầu, mỗi người đều là hồ ly chuyển thế.
Chỉ là, hắn nên nói Tần Mặc thông minh, hay là vận khí tốt đây?
“Ha ha, hai người gây họa, dĩ nhiên phải đi cùng nhau tới.”
Kim Na Na nhàn nhã kéo Tần Mặc tới trước mặt Thiệu Niệm Vinh, “Chú Thiệu, bởi vì mối quan hện của cháu và Tần Mặc tạo thành thương tổn cho Thiệu Tư Liễm, thật sự rất xin lỗi. Bây giờ anh ấy vẫn tốt chứ?”
Những lời này nhìn giống như hỏi thăm khiến sắc mặt Thiệu Niệm Vinh càng xanh mét hơn, cô tự mình có mắt, không biết tự nhìn sao!
Từ lúc Kim Na Na xuất hiện, trong lòng ông liền hơi hồi hộp một chút, dường như có dự cảm không tốt, nhưng lúc này Thiệu Tư Liễm đích thực là não bộ bị tổn thương, mới có thể dẫn đến hôn mê bất tỉnh, ông cũng không tin bọn họ có thể đổi trắng thay đen!
“Bác sĩ nói Tư Liễm có thể sẽ trở thành người thực vật, vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh.”
Kim Na Na che miệng “Kinh ngạc”, “Sao lại có thể như thế nhỉ? Tuy nói tiểu Mặc Mặc ra tay nặng một chút, nhưng cũng không đến nỗi sẽ biến thành người thực vật chứ? Cháu cũng không nhớ, tiểu Mặc Mặc có cầm vũ khí, nếu như nói tay không liền có thể đem người ta đánh thành người thực vật, vậy thì tay của tiểu Mặc Mặc chẳng phải là làm bằng sắt rồi sao?”
Thiệu Niệm Vinh quay đầu nhìn về phía Thiệu Tư Mộ, đối với biến số đột nhiên xuất hiện này, Thiệu Tư Mộ dường như không ngờ tới, nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào.
“Có lẽ, Thiệu Tư Liễm là tự mình đυ.ng vào chỗ nào rồi?”
Kim Na Na đi tới bên người Thiệu Tư Mộ, cười ha ha nói nhỏ, “Cậu đã làm cái gì, tôi chính là cái gì cũng biết nha.”
Thiệu Tư Mộ nheo mắt lại, thần sắc trong mắt nhiều lần thay đổi, Kim Na Na trở lại bên cạnh Tần Mặc, hướng về phía Thiệu Niệm Vinh nói, “Vốn ba cháu cũng muốn tới nói xin lỗi, nhưng cháu cảm thấy ai làm người đó chịu, nếu nguyên nhân chuyện này là do cháu gây ra, vậy thì chú Thiệu cũng không cần nể mặt ba cháu, nên phạt thế nào, thì cứ phạt thế đó.”
Kim Na Na nói một hồi rất thỏa đáng, gây họa cô cũng có một phần trách nhiệm, ông muốn phạt thế nào thì phạt như vậy, cô tuyệt đối không có ý kiến.
Nhưng cũng là ẩn giấu sự uy hϊếp, tôi không có ý kiến, nhưng ba của tôi thì không biết sẽ có ý kiến hay không.
“Kim tiểu thư có thể nói một chút hay không, tai họa này tại sao cô cũng có trách nhiệm?”
Phong Thần ở một bên xem kịch rất lâu rốt cuộc cũng lên tiếng, hai mắt nhàn nhạt nhìn Kim Na Na, có nhều hứng thú.