“A ──”
Cực đại nóng cháy căn chỉnh tiến vào, cảm giác thịt vách tường non nớt bị hung hăng nong rộng làm cho Đỗ Tiểu Nguyệt không tự chủ được cong người lên, hưởng thụ tư vị phình lên.
“Ân a……” Cắn môi, tay nhỏ bé kề sát trên ngực Lăng Vi Phong, bị tìиɧ ɖu͙© chi phối, nàng bắt đầu cao thấp siết lấy cực đại cháy nóng, nhích lên một chút, tư thế này làm cho hắn đi vào càng sâu, thịt vách tường thật sâu bao vây lấy hắn.
Lăng Vi Phong mị mắt hưởng thụ nhiệt tình của Đỗ Tiểu Nguyệt, còn có bị siết chặt nàng làm cho kɧoáı ©ảʍ, bàn tay to cũng không buông tha hai luồng tuyết nhũ rung động, mỗi tay cầm một cái, dùng sức vuốt ve đùa bỡn.
“A……” Miên nhũ mẫn cảm đang được thưởng thức, tiểu huyệt non nớt lại bị gắt gao xỏ xuyên qua, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cao thấp vây quanh nàng, làm cho nàng tiết tấu càng thêm nhanh, mỗi một cái ra vào đều làm bắn tóe nước, phát ra thanh âm da^ʍ lãng ba đáp ba đáp.
“Không đủ! Lại lãng một chút!” Lăng Vi Phong vẫn chưa đủ, bàn tay to dùng sức niết nắm nhũ thịt, làm cho nộn nhũ không còn khe hở, được hắn nhào nặn biến thành đỏ lên.
“Đau…… Ngô……” Cảm giác đau đớn càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng, theo mệnh lệnh của hắn, tiểu huyệt không ngừng phun ra nuốt vào du͙© vọиɠ của hắn, nhưng là mộc dũng không gian có hạn, hơn nữa nước ấm vây quanh, làm cho nàng cảm thấy vừa nóng vừa khó chịu.
“Không…… Không được……” Nàng nhuyễn hạ thân mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, da thịt tuyết trắng cũng một mảnh côi hồng, rốt cuộc vô lực ma sát thô to của hắn.
“Như thế nào? Sao lại không được?” Lăng Vi Phong hiệp cười, vẫn tiếp tục bắt tay đùa bỡn vào trên no đủ, không buông tha một tia cơ hội đùa nghịch.
“Ô…… Không cần khi dễ ta…… Phong, người ta muốn……” Đỗ Tiểu Nguyệt thấp khóc, thân thể tuyết nộn mềm mại cọ xát hắn, còn chưa được đến thỏa mãn, nàng thật là khó chịu.
“Thật sự là cái lãng oa nhi!” Tà nịnh cắn tiểu khuyên tai của nàng, hắn một phen ôm lấy nàng, đùi trắng mịn hoàn trụ thắt lưng của hắn, du͙© vọиɠ phẫn trương vẫn chôn ở trong cơ thể nàng.
Bước ra khỏi dục dũng, Lăng Vi Phong ôm Đỗ Tiểu Nguyệt, từng bước một hướng giường đi.
“Ngô a!” Theo mỗi một bước di chuyển của hắn, lửa nóng cực đại ở trong tiểu huyệt co rúm, tiến vào vừa thâm sâu vừa trầm, làm cho nàng chịu không nổi cắn vai hắn.
Chất lỏng da^ʍ mĩ theo bước chân tích lạc trên mặt đất, phân không rõ là nước ấm hay là hoa dịch hương vị ngọt ngào, một giọt một giọt da^ʍ uế mặt đất.
Đem nàng phóng tới trên giường, hắn lấy nửa người xác định địa điểm, ở trong cơ thể nàng chuyển động, làm cho nàng ghé vào trên giường.
“Ngô!” Nàng cắn môi, cảm giác được lửa nóng của hắn ở trong cơ thể chuyển động, làm cho thịt vách tường không ngừng co rút lại, gắt gao hấp hắn.
“Tiểu Nguyệt nhi, nàng đem ta hấp hảo nhanh.” Hắn buồn thanh hừ nhẹ, làm cho nàng đưa lưng về phía hắn, bàn tay to dùng sức vỗ cái mông phấn nộn vài cái.
“A!” Tiếng ba ba truyền vào trong tai, cái mông truyền đến cảm giác đau, nàng còn không kịp kháng nghị, hắn lại đột nhiên rời khỏi, lại hung hăng tiến vào.
“A ──” Đau đớn hóa thành kɧoáı ©ảʍ, theo mỗi một cái nhập vào thật sâu của hắn tra tấn nàng, cái mông phong nộn bị nâng cao cao, thuận tiện cho hắn mỗi một cái ra vào.
Tiếng thân thể kết hợp va vào nhau cùng tiếng nước nóng thiết ra vào nộn huyệt, theo mỗi một cái ra vào của hắn, hoa dịch theo đùi chảy xuống, làm ẩm ướt đệm giường.
Tay nhỏ bé nắm chặt chăn, cái miệng nhỏ nhắn nhịn không được dật ra rêи ɾỉ, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ bị hắn ra vào, cảm giác dục tiên dục tử tra tấn nàng, thân thể tuyết trắng mềm mại nhiễm thượng màu đỏ của du͙© vọиɠ.
Bàn tay to nhanh tay kéo thật nhanh cánh mông, hắn quỳ gối phía sau nàng, nóng thiết trừu đưa càng tăng tốc, bị kɧoáı ©ảʍ gắt gao bao vây làm cho hắn tăng thêm lực đạo, phảng phất muốn đem nàng tàn sát bừa bãi, không lưu chút đường sống.
“Không…… A……” Mỗi một cái tiến vào của hắn đều giống như muốn đem nàng ngoạn đến phá hư, là dùng sức như vậy, tiểu huyệt phấn nộn không dừng co rút lại, hoa dịch không được lưu tiết, thô bạo làm đau nàng.
“Đau a……” Nàng khóc hô, đã đau lại tê, thân thể mềm mại mẫn cảm như tê dại, nộn huyệt không ngừng cuốn động đầy đủ hương dịch, thịt vách tường bắt đầu truyền đến một trận co rút.
Nàng chịu không nổi! Còn như vậy nữa, nàng nhất định sẽ bị ngoạn đến phá hư!
“Tha người ta a……” Nàng khóc, kɧoáı ©ảʍ co rút một lần lại một lần, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng, hoa dịch hương vị ngọt ngào không được thấm ra, cọ rửa lên trên nóng thiết.
Nhưng hắn vẫn không ngừng tay, không để ý cầu xin của nàng, ngược lại tăng tốc độ trừu đưa, như là thật sự muốn đem nàng làm phá hư, khuấy đảo nộn huyệt lầy lội.
“Không…… A……” Bị sáp nhập thật sâu, nàng ngẩng đầu lên dật ra một tiếng kêu khóc, rốt cuộc chịu không nổi ngất đi.
Mà phía sau hắn cũng đã đến đạt cao trào, phát ra một tiếng thô rống theo, nóng thiết dùng sức trừu sáp hơn mười lần, thân mình căng cứng mới hoàn toàn thả lỏng, chôn ở tiểu huyệt ướŧ áŧ nóng thiết phun ra từng dòng từng dòng bạch dịch. Chất lỏng hỗn hợp hương vị ngọt ngào, tràn ngập trong phòng……
Đỗ Tiểu Nguyệt đứng ở trên cầu, lẳng lặng dừng ở mặt hồ, nhìn ngọc trâm trên tóc mình, phấn môi khẽ nhếch.
Hôm nay nàng đến riêng Lăng phủ tìm Lăng Vi Phong, quản sự thông báo với nàng, Lăng Vi Phong đang xử lý công sự, mời nàng đến hậu viện chờ.
Nàng cũng không cần hạ nhân đưa đi, liền tự mình đi vào trên cầu ở hậu viện, thưởng thức tạo cảnh sân nhà cao nhã, nhìn nhìn, lòng của nàng cư nhiên lại hoảng hốt.
Kể từ sau đêm đó, bất an trong lòng nàng không có biến mất, chính là bị nàng chôn ở chỗ sâu nhất, không thèm nghĩ nữa, nàng sẽ không khiến chính mình đi nghi kỵ, nàng có thể duy trì tự tin bấy lâu nay, vẫn đang triền ở bên người hắn.
Có vài thứ, nàng hảo muốn hỏi hắn, đối hắn mà nói, nàng là cái gì?
Nhưng mỗi khi nói đến bên miệng, lại bị nàng nuốt đi vào.
Lần đầu tiên, nàng lùi bước. Không dám nghe đáp án của hắn, đành phải cố gắng nói cho chính mình, hắn là thích nàng, bằng không cũng sẽ không đưa nàng ngọc trâm, không phải sao? (Tỉ với ta lại có điểm chung rồi. Luôn muốn biết trong 15 năm qua bản thân là gì của hắn? Và tình yêu trải dài suốt 7 năm của ta rốt cuộc có được hắn coi trọng hay không?)
Đứng ở trên cầu, Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn ngọc trâm được nước hồ chiếu rọi, nói như vậy thuyết phục chính mình.
Chính là…… Trong lòng nàng lại vẫn có một tia do dự, dù sao hắn vẫn là chưa đối nàng nói qua một câu yêu thích, liền ngay cả khi hai người hoan ái cũng không có.
Chỉ có nàng, tổng khi bị hắn đùa nghịch đến mảnh mai bất lực, càng không ngừng cầu xin tha thứ, càng không ngừng nói thương hắn, nhưng hắn lại vẫn không một lần đáp lại.
Nàng nhịn không được khẽ thở dài.
“Vị này chính là Đỗ tiểu thư đi?” Đột nhiên, một thanh âm mềm mại từ phía sau truyền đến.
Đỗ Tiểu Nguyệt sửng sốt, nàng đắm chìm ở trong suy nghĩ, nhưng lại không phát hiện có người tới gần.
Nàng quay đầu nhìn về phía người tới. Đập vào mắt, là một nữ tử khí chất cao nhã xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế kia nàng cũng không xa lạ, đúng là nữ nhân ngày ấy nàng ở trên đường cái nhìn thấy.
“Phương cô nương.” Lần đầu tiên chính thức mặt đối mặt, hai cô nương lẫn nhau đánh giá, mơ hồ mang theo một tia không khí phân cao thấp.
Phương Kí Vũ tinh tế đánh giá Đỗ Tiểu Nguyệt trước mắt, vừa nghe đến bọn hạ nhân nhắc tới Đỗ Tiểu Nguyệt tới cửa đến đây, lập tức đã muốn trông thấy nàng.
Không nghĩ tới Đỗ Tiểu Nguyệt diện mạo chút không kém cạnh gì nàng, nhưng nàng nghe nói qua tính tình Đỗ Tiểu Nguyệt, lập tức cảm thấy chính mình sẽ thắng. Loại nữ nhân dường như con ngựa hoang này không có nam nhân nào sẽ thích, bao gồm biểu ca.
Nghĩ vậy, Phương Kí Vũ không khỏi đắc ý giơ lên tươi cười, cao ngạo nhìn Đỗ Tiểu Nguyệt.
Nhìn thấy trong ánh mắt Phương Kí Vũ ngạo nghễ có ý tứ hàm xúc, Đỗ Tiểu Nguyệt mi tiêm hơi nhướng lên, mặc kệ đối phương kɧıêυ ҡɧí©ɧ, xoay người rời đi.
“Đứng lại!” Phương Kí Vũ thấy Đỗ Tiểu Nguyệt không nói không rằng muốn đi, có ý khinh thường nàng, không khỏi nũng nịu quát khẽ.
Dừng lại cước bộ, Đỗ Tiểu Nguyệt miễn cưỡng liếc mắt dò xét Phương Kí Vũ một cái.
“Có việc?” Nàng là tới tìm Lăng Vi Phong, tuyệt không muốn cùng nữ nhân này mở miệng.
“Ngươi là tới tìm biểu ca đi?” Nghĩ cũng biết nữ nhân này đến Lăng phủ vì cái gì, Phương Kí Vũ quyết định thừa dịp cơ hội lần này làm cho Đỗ Tiểu Nguyệt hết hy vọng, vị trí Lăng gia thiếu phu nhân không có phần của nàng!
Biết rõ còn cố hỏi, nên bỏ đi là chuyện tốt!
Bĩu môi, Đỗ Tiểu Nguyệt lười đáp lại.
Thấy Đỗ Tiểu Nguyệt một bộ dáng không muốn để ý, Phương Kí Vũ cắn chặt răng, không cho chính mình khí thế yếu đuối, tiếp tục nói: “Ta nói cho ngươi, ngươi cách xa biểu ca ta một chút, không cần lại quấn quít lấy huynh ấy, một cái cô nương gia quấn quít lấy một người nam nhân như vậy, ngươi đúng là không biết xấu hổ?”
“Thế thì làm sao? Liên quan gì đến ngươi?” Đỗ Tiểu Nguyệt không muốn để ý đến nàng, xoay người rời đi.
“Đương nhiên liên quan đến ta! Ngươi đừng tưởng rằng theo biểu ca ta làm chút chuyện bẩn thỉu kia thì có thể có được hắn, không nghĩ tới đường đường Đỗ tiểu thư nhưng lại không biết cảm thấy thẹn như vậy, nghĩ đến dùng thân thể để trói chặt nam nhân……”
(Con điên! Hai người gian da^ʍ thì coi như là chuyện bẩn thỉu đi. Còn yêu nhau thì gọi là giao hòa thân thể, là thăng hoa của tình yêu. Hiểu chưa? Hả! Hả! Con cóc ghẻ.)
Hừ! Đêm trước nàng đi tìm biểu ca, nghe được trong phòng biểu ca truyền đến thanh âm kỳ quái, nàng vụиɠ ŧяộʍ nhìn lén, nhưng lại phát hiện Đỗ Tiểu Nguyệt cùng biểu ca làm chuyện tu nhân kia.
(Sao? Nhìn thấy nghệ thuật chưa? Nhìn rồi muốn thứ hả? Dáng cô ở trên giường mới gọi là bẩn á)
Nàng xem mà vừa giận vừa thẹn, nghĩ cũng biết nhất định là Đỗ Tiểu Nguyệt quyến rũ biểu ca, thật sự là hạ lưu!
“Ngươi nói cái gì?!” Đỗ Tiểu Nguyệt trừng mắt nhìn Phương Kí Vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm thượng kinh ngạc. Nàng làm sao có thể biết chuyện nàng cùng Lăng Vi Phong?
“A! Ngươi nghĩ đến không có người biết đúng không? Biểu ca tuấn mỹ nhân tài như vậy làm sao có thể coi trọng ngươi? Nghĩ cũng biết nhất định là ngươi dùng thủ đoạn hạ lưu mới thực hiện được……” Thanh âm Phương Kí Vũ trào phúng, thấy Đỗ Tiểu Nguyệt trên mặt hết xanh lại trắng, cảm thấy vui vẻ, xem ra nàng thật sự là nói đúng.
“Câm miệng!” Đỗ Tiểu Nguyệt tức giận đánh gãy Phương Kí Vũ, bất an vẫn chôn sâu ở trong lòng hiện lên, hỗn loạn lý trí của nàng.
Phương Kí Vũ bị lửa giận của Đỗ Tiểu Nguyệt làm hoảng sợ, nuốt nuốt nước miếng, “Ngươi đã cho ta vì sao biết chuyện này? Đương nhiên là biểu ca nói cho ta! Huynh ấy còn nói lần đầu tiên nhìn thấy cô nương không biết liêm sỉ như vậy, bất quá không sao cả, chính mình đưa lên miệng, không dại gì mà không nếm!”
“Đủ! Ngươi nói đủ không!” Đỗ Tiểu Nguyệt tức giận đến phát run, không nghĩ tin tưởng lời nói của Phương Kí Vũ. Này nhất định không phải Lăng Vi Phong nói, nàng không tin!
“Như thế nào? Dám làm không dám để cho người ta nói nha?” Phương Kí Vũ hừ lạnh, khinh thường nhìn Đỗ Tiểu Nguyệt. “Ta khuyên ngươi cách biểu ca ta xa một chút, loại nữ nhân giống như ngươi, làm gì có nam nhân nào thích?”
“Ngươi!” Đỗ Tiểu Nguyệt tức giận đến đi lên phía trước, tay nhỏ bé nắm lại, nắm chặt lại.
“Ngươi muốn làm gì?” Bị bộ dáng của nàng dọa đến, Phương Kí Vũ liên tục lui về phía sau, khi đang muốn nói vài câu, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi, âm điệu cũng thay đổi theo.
“A! Đỗ tiểu thư, ngươi đừng nóng giận, ta không phải cố ý…… A!” Đột nhiên, nàng đυ.ng vào cầu hình vòm, cả người ngửa ra sau ngã vào trong hồ.
Đỗ Tiểu Nguyệt sửng sốt một chút, căn bản không kịp phản ứng, một bóng dáng màu trắng nhanh chóng nhảy vào trong hồ, một tiếng ồn ào này cũng đưa tới hạ nhân gần đó, mỗi người cùng chỉ trỏ nhìn nàng, coi nàng như là người xấu.
Đỗ Tiểu Nguyệt hết đường chối cãi, chỉ có thể không nói gì đứng ở tại chỗ.
Qua một hồi lâu, Lăng Vi Phong mới ôm Phương Kí Vũ lên bờ.
“Kí Vũ, muội không có việc gì đi?” Lăng Vi Phong vỗ nhẹ hai má tái nhợt của Phương Kí Vũ, vội vàng hỏi.
“Khụ khụ…… Ta không sao…… Biểu ca, ngươi đừng trách Đỗ tiểu thư…… Khụ khụ…… Nàng không phải cố ý…… Là Kí Vũ không tốt, chọc nàng tức giận mới……” (Ta hết lời để nói. Còn nói nữa chắc phun ra uế ngữ mất. TMD nhà nó!)
Phương Kí Vũ trong lời nói càng chứng thật mọi người đoán, bọn hạ nhân nói nhỏ trở nên càng nhiệt liệt, toàn bộ ánh mắt chỉ trích bắn về phía Đỗ Tiểu Nguyệt.
Nhưng Đỗ Tiểu Nguyệt không cần, nàng chỉ tại muốn biết hắn là nghĩ như thế nào?
“Lăng Vi Phong, ta không……” Đỗ Tiểu Nguyệt mở miệng muốn biện giải, đã thấy Lăng Vi Phong ngẩng mặt lên, tuấn mỹ khuôn mặt không có một tia biểu tình, ánh mắt nhìn nàng cũng lạnh như băng.
Trong nháy mắt, lòng của nàng lạnh.
“Chàng không tin ta……” Nàng nhìn hắn thấp giọng nói.
Lăng Vi Phong nhíu mày, “Nàng……”
“Chàng liền như vậy định tội của ta, có phải hay không?” Không cho hắn đem lời nói cho hết, nàng không cần biết hắn nói cái gì, biểu tình trên mặt hắn đã nói rõ hết thảy.
Nàng nhịn không được nhẹ giọng nở nụ cười.
Nàng không khóc, nàng sẽ không khóc!
Tự tôn kiêu ngạo của nàng không cho nàng khóc, không được!
“Đúng! Là ta làm! Tùy các ngươi nghĩ như thế nào, ta không sao cả! Các ngươi đã cho ta sẽ nháo sao? Ta sẽ không!”
Đỗ Tiểu Nguyệt rống to, nhìn người bốn phía, quật cường nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, không cho chính mình ngã xuống, không cho chính mình dễ dàng yếu thế.
“Tiểu Nguyệt……”
“Lăng Vi Phong, nói cho ngươi, ta không cần ngươi, ta không coi trọng ngươi!” Lại đánh gãy lời nói của hắn, hạnh mâu bình tĩnh nhìn hắn, thanh âm hảo lãnh hảo lãnh.
Nàng mệt mỏi, nàng truy đuổi quá mệt mỏi, trong lòng bất an tra tấn nàng mệt mỏi quá, lời nói của Phương Kí Vũ càng làm cho nàng đau lòng, mà biểu tình của hắn mới vừa rồi cũng quyết định hết thảy.
Nàng rõ ràng hiểu được, nàng ở trong lòng hắn không đáng kể chút nào, hết thảy chính là nàng tự mình đa tình, tự cho là đúng!
Lăng Vi Phong trừng lớn mắt, không thể tin được Đỗ Tiểu Nguyệt sẽ nói ra những lời này! (Có gì mà không dám)
“Ngươi nghĩ rằng ta ngoại trừ ngươi ra, không có khác nhân muốn sao?” Đỗ Tiểu Nguyệt cười lạnh một tiếng, cao ngạo nhìn Lăng Vi Phong. “Nói cho ngươi, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem, trừ ngươi ra, ta còn có lựa chọn khác!”
Đỗ Tiểu Nguyệt dùng sức nhổ xuống ngọc trâm trên đầu, dùng sức quăng lên mặt đất.
Vang lên một tiếng loảng xoảng, ngọc trâm tinh tế rơi trên đất, vỡ thành từng mảnh.
“Nói cho ngươi, ta không bao giờ coi trọng ngươi nữa!” Đỗ Tiểu Nguyệt bỏ lại những lời này, cũng không quay đầu lại rời đi.