Có lẽ trên thế gian này tồn tại một kiểu bỏ đi như vậy, không từ biệt, không cuồng loạn chấm dứt, thậm chí sự bình tĩnh khi tất cả xảy ra khiến trong nháy mắt bạn không thể nào cảm nhận được cái bi thương ấy.
Như đang nắng đột nhiên đổ mưa rào, như lọ hoa bạn thích nhất đang lúc lau chùi đột nhiên rơi xuống đất, trong suốt quá trình diễn ra, chỉ có thể cảm nhận được sự luống cuống, sau đó là tĩnh lặng vô biên.
Tưởng Văn Húc luống cuống tay chân đứng trong phòng khách trống rỗng, đối mặt với chuyện như vậy, hắn không có biện pháp nào cả. Đầu óc hắn vẫn trong trạng thái hỗn loạn, hắn không nghĩ ra tại sao Hạ Tri Thư phải đi, một mình cậu cô độc thì có thể đi được nơi nào.
Hắn chỉ đứng ở đó, đột nhiên cảm thấy không nơi nương tựa. Tưởng Văn Húc chưa từng cô độc, lúc đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà không, lúc nghèo đến mức một bát hoành thánh chia hai cũng không, lúc mười ngày nửa tháng nói lý do không có nhà nửa thật nửa giả cũng không. Nhưng bây giờ có, vì Hạ Tri Thư đã không ở sau hắn nữa.
Ngải Tử Du đến trạm nghỉ, xe càng đi về phía Nam thì càng thấy ấm áp, chí ít đến đây nhiệt độ cũng cao hơn Bắc Kinh mười độ rồi.
Ngải Tử Du đưa Hạ Tri Thư xuống xe, dù là người lái hay người ngồi đều rất mệt. Anh đưa dây dắt chó cho Hạ Tri Thư: “Em dắt một lúc nhé?”
Hạ Tri Thư không trả lời, nhưng vẫn nhận lấy dây, hơi căng thẳng dùng sức để lôi, trên mặt có chút sức sống và trong sáng rất hiếm thấy.
“Em thích chó như vậy sao không tự mình nuôi một con?” Ngải Tử Du cười đi bên cạnh Hạ Tri Thư.
Hạ Tri Thư lắc đầu một cái: “Người trong nhà không thích.”
Sao Ngải Tử Du không nghe ra ý tứ trong đó, trong lòng chua xót rất khó chịu, nhất thời cũng không tiếp lời nữa.
Lúc lên xe Ngải Tử Du tăng nhiệt độ lên chút, anh nhìn Hạ Tri Thư cởϊ áσ khoác gấp gọn lại, không kìm nổi nói ra một chuyện mà mình vô cùng để ý: “…Nếu như người ta chỉ vui đùa một chút thì em không đáng thật lòng thế đâu. Tri Thư à, loại đàn ông kia tôi rõ lắm, nuôi tình nhân cùng một dạng, nếu như vừa ý sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt nơi chót lưỡi đầu môi khiến em thích. Em cũng không còn trẻ nữa, dù sao cũng phải tự tính toán cho bản thân mình.”
Hạ Tri Thư càng nghe càng muốn cười, không có nhiều trào phúng ác ý, cậu chỉ đơn thuần cảm thấy những lời này rất buồn cười. Hạ Tri Thư nghiêng đầu nhìn Ngải Tử Du, đôi ngươi đen láy lấp lánh, cậu hỏi: “Anh thấy tôi bị bao nuôi hả?”
Lời này dùng trên một người đàn ông thực sự không êm tai, Ngải Tử Du hơi nhíu mày: “Tôi sợ em bị lừa.”
Hạ Tri Thư nhìn đèn ô tô phản quang lấp loé trên đường cao tốc ngoài cửa xe, tốc độ xe của Ngải Tử Du nhanh hơn một chút. Cậu nhíu mày: “Bác sĩ, anh muốn nghe cái gì?”
Hạ Tri Thư thở dài: “Anh đừng đoán mò, cũng đừng cho rằng mình có bản lĩnh nghe được thì tất cả là sự thật.”
Sau khi tỉnh ngủ đi dạo là lúc Nhị Cẩu có tinh thần nhất, lại xuyên qua chỗ ghế hở thò đầu lên. Hạ Tri Thư cầm một ít trái cây cho nó ăn, ngữ khí ôn hoà: “Tôi ở với Tưởng Văn Húc hơn mười năm, hắn nɠɵạı ŧìиɧ thành quen, tôi có thể có biện pháp gì chứ? Nhưng mấy năm nay tôi cũng không tranh giành gì, yêu hắn đến mức cam nguyện làm nghĩa vụ của người phụ nữ thời phong kiến, không nghề nghiệp, chờ người nuôi, chờ hắn chơi chán rồi về nhà làm cơm làm ấm giường. Cũng phải, có khác gì được bao nuôi đâu?” Hạ Tri Thư vỗ vỗ đầu con chó, nhìn Ngải Tử Du: “Chuyện chính là như vậy, hài lòng không?”
Không phải là cậu không quan tâm, vì cậu không bỏ xuống được mới có thể dùng thái độ hờ hững nói những lời cay nghiệt như vậy, tổn thương người khác nhưng chính mình cũng đau.
Sao có thể nói là bao nuôi chứ? Nhà là hai người cùng mua, công ty vốn có cổ phần của Hạ Tri Thư, dù đồng tính luyến ái không được người bình thường chấp nhận thì hai người họ cũng từng yêu nhau, cũng từng đối mặt với bố mẹ, đối mặt với ánh mắt của người đời.
Chỉ là hiện giờ thay đổi thôi, chỉ là tình cảm một bên đã không sâu, chỉ là mấy năm dốc sức để người đàn ông kia có tiền mà thôi. Nhưng dù những chuyện này không đủ khả năng, thì cũng không thể hình dung tình cảm thành bao nuôi.
Kỳ thực Ngải Tử Du mới nói đến đó Hạ Tri Thư đã hiểu. Anh không nói ra, nhưng không có nghĩa là không nghĩ như vậy. Có lẽ thật sự Ngải Tử Du có cảm giác với mình, nhưng trong cái tình cảm đó anh ta cũng có bao nhiêu điều tưởng tượng quá mức.
Ngải Tử Du cũng hơi hối hận, thật ra anh không nghĩ đến tất cả những điều Hạ Tri Thư nói. Anh chỉ ăn nói vụng về, đối mặt với người mình thích trí thông minh sẽ giảm đi. Hơn nữa đúng là anh có để ý, nhưng cái để ý chỉ là sợ Hạ Tri Thư bị lừa bị bắt nạt, chỉ để ý… Trái tim người mình thích sẽ không chia cho mình.
Khi đối mặt với những gì mình yêu, cho dù là thánh nhân cũng đều ít nhiều có ý muốn sở hữu. Giống như dã thú khoanh vòng muốn chiếm làm của riêng, không muốn bị người chạm vào, không muốn bị người mơ ước, thậm chí bị người khác nhìn một chút cũng không được.
Ngải Tử Du nghe Hạ Tri Thư nói xong mấy câu kia, sao có thể thoả mãn được. Anh thà Hạ Tri Thư ngốc nghếch, chẳng phải chỉ bị bao nuôi thôi sao? Nhưng mối tình si của Hạ Tri Thư có tiền đề là mười năm không ai có thể chen chân vào được, là những năm tốt đẹp nhất, hồn nhiên nhất cũng cố chấp nhất. Đã yêu một người, chính là yêu cả đời.
Cả đời không hạnh phúc, trọn kiếp này chỉ còn đau thương.
“Xin lỗi.” Ngải Tử Du khô khốc mở miệng, vô cùng mệt mỏi.
Hạ Tri Thư không để ý, cậu xoa xoa cái mặt béo ú của Nhị Cẩu, cười cười: “Không có gì phải xin lỗi đâu. Đã phiền anh nhiều như vậy, chút quyền biết rõ mọi chuyện cũng nên có.”
Ngải Tử Du biết Hạ Tri Thư không thèm để ý cũng đúng, bởi vì căn bản người ta không để mày ở trong lòng. Kiểu người như vậy thật sự khó tấn công nhất, không biết mày thâm tình tha thiết, hay ngầm có ý khinh bỉ ra sao thì tim của người ấy cũng sẽ không mở cửa vì mày. Dù mày có dùng đao thương kiếm kích cũng không thể làm người ấy thương tổn.
Nhưng dù thế Ngải Tử Du vẫn không hiểu nổi, người bị một câu trêu đùa, một ánh mắt chọc ghẹo sẽ đỏ ửng mặt mày, sao có thể lạnh lùng nói thẳng loại chuyện bao nuôi ấm giường như vậy. Có lẽ cậu đã bị cuộc sống này mài mòn làm thay đổi cái gì đó, có thể thực sự là bi thương chết tâm rồi.
Đây cũng chính là kết quả của người đã thật lòng mở ra trái tim. Thương tích đầy mình.