Đường Đột Mỹ Nhân

Chương 7

Nhìn lại người đang nằm trên giường, thấy trên gương mặt trắng tựa như bạch ngọc in hằn vết năm ngón tay đỏ ửng, Lý Long trong thoáng chốc đau lòng, có điểm yêu thương vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa một chút, nhưng khi người kia khẽ rên

một tiếng, bàn tay đang nhu lộng lại cứng đờ.

Loại người như thế, căn bản không đáng để bản vương thương tiếc.

Có chút phẫn hận thu tay lại, vừa lúc đôi mắt người kia khẽ mở…! Lý Long trong lòng cười lạnh, chuẩn bị chờ xem một màn khóc nháo om sòm. Nhưng đôi mắt mở lớn, rồi lại chợt thu lại, ánh mắt thoáng cái trở nên bình tĩnh vô cùng…Không có kích động, phẫn nộ, bi thương, thống khổ, cừu hận… có lẽ nên nói là không có bất cứ tình cảm gì trong đó… Phảng phất một mảnh mông lung.

Nhìn ánh mắt như vậy, tâm Lý Long như bị người nào chém cho mấy nhát, đau đến nỗi toàn thân run lên nhè nhẹ.

Tiêu Hoàn Vũ chậm rãi đứng dậy, có chút bất ổn, khó khăn lắm mới đứng thẳng lên được, sau đó nhặt lên quần áo rách nát ở dưới đất, một lần nữa mặc vào, không nói không rằng, ánh mắt cũng không nhìn về phía Lý Long. Lý Long bỗng nhiên có loại cảm giác áp bức, hít thở không thông! Hắn nhẹ xoay người xuống giường, bắt lấy cánh tay Tiêu Hoàn Vũ!

“Ngươi muốn làm gì? Mặc quần áo vào rồi muốn đi đâu?”

Tiêu Hoàn Vũ không trả lời, cũng không nhìn hắn, chỉ là lặng yên rút tay về, Lý Long lập tức đưa tay giữ chặt hai cổ tay hắn.

“Ngươi định làm cái gì? Phản kháng ư? Ngươi cho là ngươi bày ra cái bộ dạng này sẽ khiến bản vương hối hận? Nực cười! Bản vương còn muốn xem ngươi có thể giả bộ dạng của phế nhân được bao lâu!”

Sau khi cố sức giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi kiềm kẹp của Lý Long, Tiêu Hoàn Vũ vẫn như cũ không nói tiếng nào, chỉ chăm chú vùng ra, Lý Long lại cảm giác được trọng sự im lặng của người kia ẩn hàm một khí thế bức người, vô luận hắn có dụng sức thế nào để kéo lấy cánh tay của người kia, Tiêu Hoàn Vũ vẫn một mực im lặng, muốn đem cả chì lẫn chài ra mà vùng thoát… Nhìn thế, Lý Long hắn không khỏi một trận đau xót tâm can.

“Được rồi! Nếu ngươi tưởng có thể dùng lạt mềm buộc chặt thì thôi đi! Ngươi muốn bao nhiêu tiền? Bản vương mua ngươi!”

“Ba!”

Một cái bạt tai trời giáng, Lý Long trân trối nhìn Tiêu Hoàn Vũ, người nọ ánh mắt tựa hồ đang nhìn hắn, nhưng lại cũng như không nhìn… Trong ánh mắt đạm mạc kia không có bóng dáng của bất cứ thứ gì… Sau đó, Tiêu Hoàn Vũ, xoay người, chạy về hướng cửa.

“Ngươi muốn đi đâu?” Lý Long gắt gao ôm lấy hắn: “Không được đi! Không có mệnh lệnh của bản vương ngươi không thể ly khai vương phủ!”

Tiêu Hoàn Vũ vẫn như cũ, giãy dụa trong im lặng, cái không khí này khiến cho người ta cảm thấy khó thở… sự trầm mặc lại lộ ra tuyệt vọng cùng cực cùng khí thế bức nhân.

“Người đâu! Người đâu!”

Lý Long quát gọi hạ nhân,

bởi vì hắn cảm giác, nếu chỉ một mình hắn, căn bản không đủ sức lưu y lại…

Mấy gã phó môn (canh cổng) dạ đáp lời, đồng loạt chạy vào, lập tức bị cảnh tượng trước mặt dọa cho ngây người…. Y phục rách nát hơn phân nửa của Tiêu Hoàn Vũ chính là minh chứng hùng hồn cho việc y là một nam nhân! Không chỉ thế, trên người y lại còn đầy vết tích hoan ái…

“Đem y trói lại! Phái người trông coi y cho cẩn thận!”

Tiêu Hoàn Vũ tựa hồ ý thức được một mình y không có khả năng địch lại nhiều người như vậy, cuối cùng cũng buông xuôi! Gia đinh đem y trói lại, sau đó nhìn về phía Lý Long xin chỉ thị. Lý Long từ đầu đến giờ vẫn hô hấp không thông, đều không phải vì vận động quá sức gì, mà đơn thuần bởi vì ánh mắt kẻ kia khiến hắn khó thở vô cùng… Nhìn gương mặt không có bất cứ biểu tình gì, trong đầu lại hiện ra cảnh người kia hôm qua không ngừng gào khóc, có lúc tức giận đến bốc hỏa, lại có lúc cười đến ngọt ngào mỹ lệ… Nhớ khi y gắp cho hắn ăn đã cười đến dịu dàng như thế… Vậy mà, hiện tại cái gì cũng không có… tất cả đều là tại mình.

Không! Bản vương không sai! Y không phải là tiểu quan sao? Cả một tên công công cũng có thể chạm vào y, cớ sao khi được bản vương sủng hạnh lại bày ra cái bộ dạng đòi sống đòi chết đó???

“Nhốt vào khách phòng, trông giữ cẩn thận! Không có mệnh lệnh của bản vương bất cứ kẻ nào cũng không được tự tiện vào trong!”

“Vâng!”

Lý Long lần thứ hai đưa mắt nhìn Tiêu Hoàn Vũ đang bị trói, ngồi yên lặng trên giường, ánh mắt y vẫn như cũ, trống rỗng!

Tâm một trận xót xa….

Nhưng Lý Long lập tức trấn an mình, không để tâm nghĩ đau xót là vì đâu, nhanh chóng bỏ ra ngoài…

——–

Bởi vì Tiêu Hoàn Vũ qúa mức an tĩnh, sau mấy canh giờ căng thẳng trông coi, hạ nhân cuối cùng cũng có điểm thả lỏng.

“Uy, ngươi nói vương gia nhà chúng ta cùng vị công tử kia rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”

“Ngươi bị ngu hả, có thể mà cũng nhìn không ra? Vương gia nhà chúng ta bị chọc giận a! Là do bị vi công tử kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ…”

“Vương gia lúc nào cũng như gỗ đá, chả mấy khi biểu lộ cảm xúc, không nghĩ lại là người như thế?”

“Ta xem đều không phải, vương gia nhà chúng ta chính là đã động chân tình rồi! Nếu không thì sao lại cứ nửa canh giờ lại chạy tới coi tình hình vị công tử này?”

“Dù thế thì cũng không nên cường bạo như thế.”

“Ngươi có bị sao không! Người ta là ai? Là vương gia đó! Có gì không thể đoạt được? Thô bạo vậy thì đã làm sao?”

“Vốn tưởng vị Tiêu công tử kia là nữ ni…. Lớn lên quốc sắc thiên hương như vậy, nhưng lại là một nam nhân… Vương gia nhà chúng ta chắc cũng chỉ muốn chơi đùa thôi ha? Sao có thể đối với một nam nhân mà động chân tình…”

“Dưỡng nam sủng vốn là chuyện thường trong mấy nhà giàu có mà! Vương gia nhà chúng ta quá cứng nhắc, mới làm khó Phúc nhi và Thịnh quản gia a!”

“Ta xem không chừng Tiêu công tử thực sự là do lão thiên phái xuống giáo huấn vương gia, nhượng vương gia nếm thử tư vị hoan ái, không thì vương gia tính cách lãnh đạm thế, sao lại có thể làm ra cái loại sự tình này? Nhất định là trúng tà rồi!”

Vương phủ lớn như thế, mà trong chốc lát, tin đồn đã lan đến tận trời!

——–

Một gã gia phó đem cơm nước vào phòng, nhẹ nhàng đặt lên bàn, nhìn thoáng qua Tiêu công tử vẫn đang tĩnh tọa, thở dài một tiếng. Định xoay người rời đi, bỗng nhiên, bị một vật nặng gì đó đánh trúng đầu, ngã vật xuống sàn nhà.

Tiêu Hoàn Vũ lập tức lột quần áo tư trang của gã gia phó xuống, mặc vào, lúc này ánh mắt của y đã có một tia thần thái, đó chính là bản năng cầu sinh mãnh liệt!

Vô thanh vô tức đem cái khay trống bưng ra ngoài, may là gã phó gia có mang mũ, bằng không với mái tóc ngắn ngủn của y chắc chắn sẽ bị tóm ngay tức khắc!

“Y không ăn hả?” Thủ vệ đứng ở cửa phòng hỏi.

Tiêu Hoàn Vũ bắt chước bộ dạng của gã gia phó kia, lắc đầu thở dài một hơi, sau đó đóng cửa ly khai…

Tất cả đều thuận lợi!

Tiêu Hoàn Vũ cẩn trọng tìm đường ra… nhưng đường đi thực sự là rắc rối còn hơn mê trận! Sau một hồi lượn qua lượn lại, Tiêu Hoàn Vũ quyết định dùng tới phương pháp tối nguyên thủy, tối cổ xưa! Men theo tường mà đi! Quả nhiên, phương pháp cổ nhân truyền lại cấm có sai bao giờ, cửa sau của vương phủ đã ở ngay trước mắt!

“Quá tốt… Tiêu Hoàn Vũ, sau khi rời khỏi đây phải quên tất cả đi… Coi như bị chó dại cắn một ngụm! Sau khi về nhà khóc một trận cho đã là được! Hiện tại trước tiên phải chạy cái đã!”

Tiêu Hoàn Vũ hít sâu một hơi, lập tức hướng phía đường cái mà chạy thục mạng!

Nhưng khi hắn chạy ra giữa phố thì, cảnh tượng trước mặt khiến hắn cứng đờ người…

Trước mắt hắn chính là những ngôi nhà cổ xưa nối nhau chạy hết tầm mắt, người mặc cổ phục ồn ào huyên náo đi tới đi lui, tạo thành một cảnh tượng phồn hoa, những món hàng kỳ lạ vốn chỉ thấy trên phim ảnh, mấy thân ảnh hắc bạch cưỡi trên lưng tuấn mã phóng vụt qua, những cỗ mã xa lớn nhỏ tấp nập ngược xuôi, tiếng cười nói, vui đùa…. Tiêu Hoàn Vũ ngây ngẩn cả người, bời vì hắn biết không một ai có đủ khả năng làm ra một tràng cảnh rộng lớn mà chân thực như thế này, bất luận nó là thắng cảnh du lịch hay phim trường tầm cỡ quốc gia đi chăng nữa… Bởi vì không một ai có đủ khả năng tái hiện cả một triều đại lịch sử cực thịnh như Đường triều, cũng không nghệ nhân nào lại có thể chăm chút từng nét điêu khắc đến độ hoàn mỹ không sứt mẻ như thế này. Không kẻ nào điên tới độ đổ một đống tiền để phục chế một giả cảnh đồ sộ chừng này!!! Cảnh tượng trước mắt, không phải công trình trong một hai năm có thể hoàn thành, đó là tâm huyết cả đời của đế vương chí giả cùng mồ hôi và máu của hàng vạn hàng triệu bách tính kết tinh mà thành!! Hoàn toàn không thể là giả…. Dù cho có là một thằng ngu, nhìn cảnh trước mắt rồi cũng không thể tự huyễn hoặc chính mình được nữa….

Chính là nói… Ta… ở Đường triều?

Tiêu Hoàn Vũ ngơ ngác nhìn từng đoàn người đi tới đi lui, bản thân không biết phải bước về hướng nào… bởi vì, nơi này không phải là nơi y thuộc về!

Phía sau truyền đến một trận ồn ào náo động, sau đó hai hàng binh sĩ vây quanh Tiêu Hoàn Vũ, xung quanh một mảnh im ắng.

Tiêu Hoàn Vũ vẫn như cũ, ngây ngốc nhìn về phía trước, cũng không biết là mình đang nhìn cái gì… Sau đó, trước mặt đột nhiên hiện ra một gương mặt anh tuấn nhưng ngập tràn tức giận…

“Ngươi muốn chạy?? Nhưng sao lại đứng chỗ này? Cố tình trêu đùa bản vương?? Ngươi biết dám làm thế sẽ phải trả giá đắt thế nào không?”

Tiêu Hoàn Vũ bỗng nhiên lấy tay che mặt, sau đó toàn thân không kiềm được mà run lên bần bật…

“Ngươi làm sao vậy?” Lý Long cảm thấy Tiêu Hoàn Vũ có điểm không ổn…

Bỗng nhiên, Tiêu Hoàn Vũ phá ra cười ha hả, cười đến độ hít thở không thông! Cười đến mặt đỏ lên, lệ trực trào ra khóe mắt, nhưng vẫn như cũ, càng cười càng giòn giã… Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn y, bởi vì tiếng cười đó quá mức dị thường…

“Không được cười! Câm miệng! Không được phép cười như thế!”

Lý Long rống lên giận dữ, tiếng cười của y vì sao lại thê lương như thế, tuyệt vọng như thế? Y rốt cục bị sao vậy? Một trận mao cốt tủng nhiên (nổi da gà_) chạy khắp toàn thân khiến Lý Long hắn, không để ý xung quanh có bao nhiêu người, một đường ôm ghì lấy Tiêu Hoàn Vũ!

“Đủ rồi! Ngươi nếu chỉ vì muốn dằn vặt bản vương thì ngươi làm được rồi! Không cần như thế nữa! Đủ rồi!”

Thân thể bị ôm trong lòng vẫn không ngừng phát ra âm thanh cuồng tiếu, ánh mắt Tiêu Hoàn Vũ nhìn Lý Long, nhưng trong thực tế, y cái gì cũng không nhìn thấy… Y vẫn cứ cười, cứ cười…

“Hoàn Vũ! Hoàn Vũ! Tiêu Hoàn Vũ!” Lý Long liều mạng gào tên của hắn, mong muốn có thể đem thần trí của hắn quay về, dù chỉ là một chút cũng được…

Tiếng cười đột nhiên đình chỉ, Tiêu Hoàn Vũ ngơ ngác nhìn Lý Long: “Ngươi gọi cái gì…?”

“Tiêu Hoàn Vũ!”

“Tiêu Hoàn Vũ… có người này sao… không… không có… Ta không tồn tại … Ở đây không phải chỗ của ta…” Tiếng nói mê thì thào, phảng phất trong không khí, Tiêu Hoàn Vũ chậm rãi đem ánh mắt thả vào bầu trời rộng lớn: “Ta còn có thể trở lại không… Ta trở về không được… Ở nơi đó ta đã biến mất rồi… Ở đây ta lại không tồn tại… Vậy ta là ai… Ta thực sự là người sống? Có lẽ… Ta đã chết… Đây chắc chỉ là mộng còn sót lại mà thôi?”

“Hoàn Vũ! Đủ rồi!”

Lý Long gắt gao ôm chặt lấy y, tâm đau như đao cắt… Y làm sao vậy? Y rốt cục làm sao vậy? Vì sao thoáng chốc lại trở nên yếu đuối như thế? Tưởng như chỉ cần nơi lỏng tay là y sẽ tiêu thất không còn dấu vết… Là lỗi của ta sao? Là ta hại hắn thành ra như thế? Lão thiên… ta đã làm gì sai…

“Ta không về được… không về được…”

“Vậy đừng về nữa! Ngươi là của bản vương! Có nghe không! Chỉ có ta mới có thể quyết định ngươi đi hay ở!”

Như thể tuyên cáo cho cả thế gian này biết, Lý Long kiên định hướng Tiêu Hoàn Vũ gằn từng chữ. Ánh mắt Tiêu Hoàn Vũ thực khó khăn mới hướng tới được khuôn mặt Lý Long, sau đó đột nhiên lóe lên một tia tự tiếu phi tiếu… Ánh mắt thoáng cái lại trở nên vô thần… cái gì cũng không có…

Sau đó chậm rãi ngả vào trong lòng Lý Long, mất đi ý thức…