Cảm Ái

Chương 12

Phải làm sao khi một cô gái ‘’ yếu đuối’’ như nó bì dồn vào chân tường nhỉ?

ừ thì lôi hết kinh nghiệm mấy năm học võ ra, lên thớt từng người một.

Nhưng không, bọn chúng như kiến vỡ tổ, không hiểu sao ngày càng đông, hẳn là có một kế hoạch từ trước. Một nữ sinh đang cố dùng sức lực cuối cùng của mình để đánh trả thì thấy cậu bạn cùng bàn dừng xe đạp ở đó như mọt vị cứu tinh.

- Dừng tay lại!!! Dô thét lên.

- Nhóc con. Dám xen vào chuyện của ta à. Mày là cái thá gì chứ?

Dô không đáp, gương mặt lạnh lùng đã trả lời cho tất cả. Nhìn cậu như vẻ muốn đánh nhau thực sự.

Nhưng không, cậu chỉ cố tìm cách cho cả hai được ‘’ chuồn’’, bỏ cả xe đạp, cậu chạy hồng hộc thực sự. Còn nó thì nằm yên trên lưng cậu, hai tay võng xuống vì mất sức

- Ăn gì...m...mà.. nặng thế?

- .....

- Này, tỉnh đi

- .....

- Tỉnh đi mà xuống chứ!

- Hở???- nó nhận ra mình dường như đã an toàn.

- .....

- Sao tôi lại ở đây? Đây là đâu?

Dô tỏ ý muốn trách:;

- Cậu tưởng cậu là ai chứ? Có thể đánh lại được hết bọn chúng sao? Nghĩ mình là siêu nhân à?

- Thế sao cậu lại ở đây?

- Tình cờ ngang qua.

- Um ờm,,,,.... sao không đi luôn đi quay lại chi?

Dô đang chạy bỗng phanh gấp lại, thả nó ‘’ phịch ‘’ một cái xuống đất.

- Này cậu còn tính người không vậy?

- Bây giờ tôi sẽ đi luôn.

Dô rảo bước đi rất nhanh về phía trước. nhưng mãi chẳng thấy nó theo sau. Nghĩ nhỡ đâu nó lại bị bắt cóc thêm một lần nữa, cậu quay lại thì thấy nó vẫn ngồi gục ở đó, tay xoa xoa chân

- Sao thế, đứng dậy đi.

- Cậu tưởng tôi muốn thế lắm à? Trẹo chân rồi.

- Trẹo chân mà vẫn cố tỏ ra cứng cỏi để rồi chống trả lại chúng.

- Sao chứ? Nếu như không phải trẹo chân thì tôi chẳng sợ thằng nào đâu nhé. Vả lại cũng chạy nhanh nữa. Đúng là trời không giúp đỡ người, nhất là người tốt.

- Người tốt?

Dô nói rồi ngồi quay lưng trước mặt nó:

- Lên đây người tốt.

- Thôi khỏi, không dám.

- Lên không thì bảo, cơ hội cuối cùng đó.

Nó leo lên lưng của cậu nam sinh. Dô đi giảm tốc độ lại, thực sự nó đã ngủ thϊếp đi trên bờ vai cậu. Gió buổi tối hiu hiu, luồn vào người nó khiến nó lạnh tỉnh dậy:

- Mà này, lúc sáng xin lỗi cậu nhé.!

- Xin lỗi vì sao?

- Tớ không nên nói xấu người khác trước mặt cậu như vậy.

- .....

- Xin lỗi nhé, tha lỗi cho tớ.

- .... ừ.

- Từ sau hứa sẽ không lôi người khác ra làm trò cười nữa.

- .... ừm.. cũng thú vị mà.

- Mà ta đang đi đâu vậy?

- Nhà tớ.

- Cái gì??? Sao lại là nhà cậu, tôi muốn về nhà!

- Cậu có chỉ đường đâu.

- Quay lại quay lại ngay, tôi muốn về nhà.

- Tôi lại trâu bò à?

- Dô đáng yêu mà.

Thế là lại quay tư thế 180 °, tiến về ngôi nhà của nó.