Mộ Thanh Yên mãnh liệt ngẩng đầu, thấy Dao Cơ một thân y phục màu lục bích chậm rãi đáp xuống trong sơn động.
Tiên căn hai bên cổ tay ả bị cắt đứt, máu trên tay luôn không ngừng nhỏ xuống.
Lúc này sắc mặt ả tái nhợt, mạch máu đỏ càng thêm rõ ràng, Thực Cốt Trùng bỗng nhiên ngọ nguậy muốn bò ra ngoài.
Dao Cơ không nói hai lời, lấy từ trong vạt áo ra một cái vòng bạc ném về phía Mộ Thanh Yên.
Chỉ thấy vòng bạc rơi trên người Mộ Thanh Yên, bỗng nhiên gắt gao quấn quanh thân thể nàng.
Miệng Dao Cơ lẩm bẩm, liên tục niệm chú, vòng bạc bắt đầu dùng sức buộc chặt, khóa cả người Mộ Thanh Yên ở giữa.
Mộ Thanh Yên kêu thảm một tiếng ngã nhào trên đất, thống khổ giãy dụa.
Máu trên cổ tay Dao Cơ càng nhỏ nhiều hơn, sắc mặt càng thêm tái nhợt, thân hình dần dần suy yếu, nhưng tốc độ đọc chú ngữ lại đang nhanh hơn.
“Tư Mệnh, Tỏa Hồn Liên này không thể nào dùng trên người con trai ngươi, vậy thì dùng ở trên thân thể ngươi vậy!”
Đôi mắt oán độc của Dao Cơ gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Thanh Yên giãy dụa thống khổ trên mặt đất, hận ý lan tràn, cả người càng thêm điên cuồng.
“Tỏa Hồn Liên đã khóa, hồn phách ngươi sẽ bị giam cầm, bay không đến Địa Phủ, cuối cùng chỉ có thể ở thế gian tiêu tán đến hết, trọn đời không được siêu sinh!”
Dao Cơ nói xong cười ha hả, tiếng cười thê lương vọng lại trong sơn động tối tăm.
Ngoài sơn động, một thân ảnh màu đỏ mị hoặc gợi cảm đứng lặng yên nhìn tất cả những gì phát sinh trong sơn động.
Đôi mắt mị hoặc như tơ, nàng than nhẹ một tiếng: “Thì ra là chạy đến chỗ này dằn vặt Tiểu Hề Hề.”
Lúc này, bên trong sơn động đột nhiên “Rầm” một tiếng vang truyền đến, Tỏa Hồn Liên trên người Mộ Thanh Yên cứ thể bị chặt đứt.
Mộ Thanh Yên quỳ rạp trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, đôi tròng mắt tràn ngập hận ý nhìn Dao Cơ.
Dao Cơ thấy một màn như vậy, hoa dung thất sắc, khϊếp sợ không thôi.
“Sao lại như vậy? Tỏa Hồn Liên sao lại đứt được?”
” Tỏa Hồn Liên thôi mà, với Khổn Tiên Thừng, Trảm Tiên Nhận đều là đồ chơi con nít, đem ra đối phó ngươi thì dư dả, đối phó với Tiểu Hề Hề nhà chúng ta tiểu chính là kiến càng rung cây, làm trò cười cho thiên hạ.”
Ngoài sơn động, thanh âm quyến rũ kia truyền vào trong sơn động, Dao Cơ cùng Mộ Thanh Yên không nhịn được nhìn về phía ngoài sơn động.
Dao Cơ quả thực không thể tin được, vậy là không có cách nào trị ả sao?
“Không sao cả, ta có biện pháp, không thua cái này đâu!”
Dao Cơ nói xong liền liều mạng dùng chút khí lực cuối cùng vận pháp thuật.
Pháp thuật lóe lên, bên trong sơn động đột nhiên có rất nhiều huyết xà bò ra, quần công cắn về phía Mộ Thanh Yên.
“A...”
Mộ Thanh Yên hét thảm một tiếng thê lương, vô số huyết sắc độc xà cắn xé trên người nàng.
Ngay tại lúc đó, pháp lực Dao Cơ hao hết, vô cùng suy yếu ngã xuống đất, không có cách nào khác nhúc nhích.
Ngoài sơn động, hồng y nữ tử nhìn thấy hết thảy khẽ than thở một tiếng.
“Không chiếm được càng muốn, càng muốn càng không chiếm được, một chữ tình, thật là hại người. Vừa đắng vừa chát, hại người cuối cùng hại cả mình.”
“Cho dù hủy diệt người khác, cũng chưa chắc có thể được lòng người, hà tất? Ầy... nữ nhân hãm sâu này.”
“Thương cảm Tiểu Hề Hề của ta, vận mệnh nhiều chông gai, nhiều tai nạn... Bất quá, càng thống khổ càng mài giũa, càng gian nan càng có thể trưởng thành, Tiểu Hề Hề, ta chờ mong muội trưởng thành, một lần nữa trở về...”
Hồng quang lóe lên, thân ảnh hồng y nữ tử triệt để biến mất.
Sắc trời dần sáng, thi thể huyết sắc độc xà trải rộng, Mộ Thanh Yên mở hai mắt ra.