Quân Bắc Hàn mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi Mộ Thanh Yên.
Mộ Thanh Yên sững sờ, nhanh chóng đẩy Quân Bắc Hàn ra.
Đang là ban ngày, giữa thanh thiên bạch nhật, mọi người nhìn chằm chằm, Quân Bắc Hàn nói hôn là hôn liền vậy!
Hắn không biết xấu hổ nhưng nàng biết nha!
“Đừng như vậy, đang trong viện, xung quanh còn có người mà!”
Mộ Thanh Yên quay đầu đi chỗ khác, trừng mắt trách cứ Quân Bắc Hàn.
Nhưng Quân Bắc Hàn lại không biết hối cải, càng ngày càng nghiêm trọng, trực tiếp ngồi xuống bên người nàng, ôm nàng vào trong lòng.
Sau đó cúi đầu hôn lên cổ nàng khiến nàng ngứa ngáy.
“Quân Bắc Hàn!” Mộ Thanh Yên nghiến răng nghiến lợi.
“Hử?”
“Nơi đây còn có người ngoài, lỡ như truyền ra ngoài, hậu quả khó mà lường được!”
“Người ngoài gì? Đều là người của trẫm, không sao cả.”
Quân Bắc Hàn nói xong lại bò lên, khẽ hôn Mộ Thanh Yên, cuốn thật chặt, dính thật sát.
Mộ Thanh Yên sửng sốt, gì mà đều là người của hắn chứ?
Nàng quay đầu nhìn về phía cung nữ trong viện, chỉ thấy Tử Tô liếc mắt đến những người khác, sau đó dẫn theo các cung nữ rời khỏi viện.
Sau khi mọi người đi, trong viện vắng vẻ chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mộ Thanh Yên thấy khϊếp sợ, nàng có cảm giác bị tập thể bán đứng rồi nha.
Chả trách sáng sớm hôm nay Tử Tô liền phổ cập hiện trạng Thanh quốc cho nàng, cùng với việc trong tay nàng đã không còn quyền lực.
Thì ra nàng ta đã thành gian tế của Quân Bắc Hàn.
Bây giờ, toàn bộ Trường Nhạc Cung đều là gian tế.
“Hoàng thượng, ai gia cảm thấy, thân là thái hậu, hẳn phải có chút quyền lực và tâm phúc mới có thể thống lĩnh hậu cung.”
Mộ Thanh Yên quay đầu, nghiêm trang nói với Quân Bắc Hàn.
“Thái hậu, không phải trẫm không muốn cho nàng quyền lực và tâm phúc, thật sự là nàng muốn cũng vô dụng thôi.”
Quân Bắc Hàn bày ra dáng vẻ ta rất bất đắc dĩ đó nha.
“Vì sao?”
“Toàn bộ hậu cung chỉ có mình nàng, nàng tự thống lĩnh mình cho tốt là đủ rồi.”
Mộ Thanh Yên sửng sốt: “Cái quỷ gì? Hoàng thượng không phải còn có mấy phi tử à? Lỡ như các nàng gϊếŧ đến tận cửa, ám toán ai gia, dù sao ai gia cũng phải có chút tâm phúc, chút quyền lực đúng không?”
“Thái hậu không cần quan tâm, mấy cái phi tử kia trẫm đã ban cho thống lĩnh Ngự Lâm Quân Kính Chí Tân làm phu nhân rồi.”
“Cái… cái gì?”
“Kính Chí Tân vì trẫm lao tâm lao lực nhiều năm, qua tuổi ba mươi chưa cưới vợ, chẳng lẽ trẫm không nên ban thưởng hắn?”
“Nhưng đấy là phi tử của ngươi, ngươi thưởng cho người khác có được không vậy?”
“Ba người kia vốn là nữ nhân của hắn, vật quy nguyên chủ thôi.”
Mộ Thanh Yên sửng sốt, lần thứ nhất không kịp phản ứng.
Lại nghĩ thêm, rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của Quân Bắc Hàn, hóa ra người thay hắn ngủ với những phi tử kia chính là thống lĩnh Ngự Lâm Quân Kính Chí Tân.
Quân Bắc Hàn không tìm lung tung người khác, chính là đang chờ ngày này sao?
Ban thưởng cho tâm phúc, lại không bạc đãi mấy phi tử, thủ đoạn thế này, thật sự đủ rồi nha!
“Hoàng thượng, ngài tùy hứng như vậy, lẽ nào không có đại thần khởi tấu ư?”
“Thái hậu, nàng cảm thấy bây giờ trẫm còn cần phải xem sắc mặt những đại thần kia sao?”
Quân Bắc Hàn vươn tay nắm lấy cằm Mộ Thanh Yên, hôn một cái lên môi nàng.
Mộ Thanh Yên sững sờ, nàng mới rời khỏi chưa được bao lâu, toàn bộ Thanh quốc đều thay đổi, địa vị nàng cũng không có, gì cũng không có.
Mộ Thanh Yên cảm thấy không tốt, rất không tốt!
“Hoàng thượng, ngài bỏ trống hậu cung, xã tắc sợ rằng không xong đâu.”
“Ừ, trẫm tán thành.”
“Do đó, ta muốn lấy đại cục làm trọng. Cho ai gia quyền lực, ai gia sẽ thay ngươi giải quyết nỗi lo về sau.”
“Đúng, cũng chỉ có thái hậu mới có thể giải quyết vấn đề hậu cung bỏ trống.”
Mộ Thanh Yên gật đầu, nhưng luôn cảm thấy lời này hơi sai sai ở đâu ý.