Hạ Uyển Tình nhìn thần sắc Hạ Triều Ca cổ quái, đột nhiên cảm giác lạnh cả người, không rét mà run.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Hạ Uyển Tình nhịn không được lui lại một chút, lưng dán lên song sắt nhà tù, không thể lui được nữa.
“Ta muốn nhìn tim ngươi một chút xem đến cùng là làm từ cái gì, có thể ác độc như vậy, tàn nhẫn như vậy.”
Hạ Triều Ca từng chút một tới gần, thân thể Hạ Uyển Tình bắt đầu run rẩy.
Cuối cùng, Hạ Uyển Tình thật sự là không thể nhịn được nữa, tự tay đẩy Hạ Triều Ca ra.
Nhưng mà, tay Hạ Uyển Tình vừa mới đẩy ra ngoài, cổ tay đã bị Hạ Triều Ca bắt lại.
Hạ Triều Ca tập võ, khí lực lớn hơn Hạ Uyển Tình rất nhiều, tay nàng bắt một cái, Hạ Uyển Tình căn bản không phản kháng nổi.
“Ngươi muốn thế nào, ngươi buông ra!”
Hạ Uyển Tình vừa mới hô lên, liền nghe tiếng xương vỡ vụn “rắc rắc rắc” truyền đến.
Hạ Triều Ca trực tiếp bóp nát cổ tay Hạ Uyển Tình.
Hạ Uyển Tình kêu thê lương, thanh âm vang vọng toàn bộ thiên lao.
Hạ Tuyết Mạn ghé vào một bên, nhìn tận mắt Hạ Triều Ca mặt không đổi sắc một tay bóp nát xương Hạ Uyển Tình, nàng ta sợ đến ngã ngồi xuống đất.
Ngay sau đó xoẹt một tiếng, váy Hạ Uyển Tình bị xé thành hai mảnh.
Hạ Triều Ca dùng vải đó trói cổ tay Hạ Uyển Tình lên trên xà của phòng giam, để thân thể ả cố định không thể động đậy.
“Hạ Triều Ca, ngươi điên rồi!”
Hạ Triều Ca lấy từ bên hông ra một cây chủy thủ, vỏ đao vừa tuốt ra, ánh sáng sắc bén lóe lên.
“Đúng vậy đó ta điên rồi, tận mắt nhìn mẫu hậu bị thiêu chết, nhìn phụ hoàng bị độc chết, nhìn hoàng huynh nhảy lầu mà chết, ta đã sớm điên rồi.”
“Hạ Uyển Tình, trêu chọc kẻ điên là muốn chết.”
“Ha ha ha, đau không? Hận à? Bất lực à? Loại tư vị này có phải rất khắc cốt ghi tâm không?” Hạ Uyển Tình cười ha hả.
Sau một khắc, dao găm của Hạ Triều Ca đâm vào trong ngực Hạ Uyển Tình, máu tươi đỏ thẫm chảy xuống theo dao găm bạc.
Tiếng cười Hạ Uyển Tình ngừng lại, thống khổ kêu thảm thiết.
“Ta đã giải phẫu thi thể cho người chết, phẫu thuật cho người sống, nhưng ta chưa bao giờ ở trong tình huống không gây mê mà moi tim, không biết có hiệu quả gì?”
Dao găm của Hạ Triều Ca đi xuống, trực tiếp mở l*иg ngực Hạ Uyển Tình ra.
Hạ Uyển Tình thống khổ, sắc mặt trắng bệch, toàn thân đổ mồ hôi, môi bị cắn rách, thống khổ không chịu được.
Mà Hạ Tuyết Mạn ở bên cạnh thấy một màn như vậy, hai mắt trợn lên, sợ hãi ngất đi.
“Hạ Triều Ca, ngươi tiện nhân này, dù ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Hạ Triều Ca, ta nguyền rủa ngươi, đời đời kiếp kiếp đều không được bình an!”
“Hạ Triều Ca, ta chờ ngươi ở mười tám tầng địa ngục!”
Hạ Uyển Tình đau đến sắp bất tỉnh, nhưng kiếp trước Hạ Triều Ca từng là bác sĩ, nàng biết làm thế nào để cho bệnh nhân giữ được sự tỉnh táp.
Vì vậy, Hạ Uyển Tình chỉ có thể chấp nhận.
Hạ Triều Ca vươn tay, ngón tay đυ.ng vào trái tim đang đập của Hạ Uyển Tình.
Đột nhiên, một bàn tay xuất hiện từ phía sau nàng, che đi ánh mắt nàng.
“Triều Ca, đừng như vậy, đừng tự bức mình điên nữa, ta van cầu nàng, theo ta trở về, không được đối xử với mình như thế.”
Giọng Hề Minh Húc khàn khàn truyền đến, chóp mũi Hạ Triều Ca tràn đầy một mùi vị quen thuộc tươi mát.
“Triều Ca, theo ta trở về có được không?”
Hề Minh Húc gần như khẩn cầu nâng khuôn mặt Hạ Triều Ca lên, thương tiếc lau nước mắt ở khóe mắt nàng.
Tất cả kiên cường của Hạ Triều Ca vào giờ khắc này đều sụp đổ, nàng nhào vào trong lòng Hề Minh Húc khóc thút thít.