Trong lòng Hề Minh Húc còn băn khoăn thù của mẫu thân, còn băn khoăn Hạ gia giang sơn.
Trong lòng Hạ Triều Ca vẫn còn ở tính kế đủ đường.
Đấu trí đấu dũng, chưa bao giờ ngừng lại.
“Đi thôi, chúng ta trở về.”
Hạ Triều Ca nói xong vươn tay, Đoạn Thiên Diễn bắt lấy tay nàng kéo lên.
“Lão yêu bà, nghe nói ngươi muốn về kinh thành?”
“Ừ, đệ ở lại Bắc Cương đi, nơi đây giúp đệ rèn luyện tốt hơn, khiến đệ trưởng thành nhanh hơn một chút.”
“Vậy chẳng phải là không ai so chiêu với ta sao? Phải biết những tướng quân này biết gϊếŧ người, nhưng luận đơn đả độc đấu, bọn họ đều không đánh lại ta.”
“Thì cũng vậy thôi, mặc dù đệ đánh thắng được họn họ, nhưng nhất định đánh không lại ta, cho nên không luận bàn cũng được.”
“Lão yêu bà! Ngươi sắp đi rồi mà vẫn không thể nói êm tai chút à?” Đoạn Thiên Diễn tức giận.
“Thuốc đắng dã tật, lời thật khó nghe, đệ phải học tự mình phán đoán, nhìn rõ sự thật. Mà sự thật là, đệ quả thực đánh không lại ta.”
“...”
Vài ngày sau, Hạ Triều Ca đi theo binh sĩ vào kinh chuyển thư cầu hòa của Càng quốc.
Lúc nàng đi, hầu như mọi tướng lĩnh ở nơi đóng quân của Huyền Vũ quân đều tới tiễn nàng, chỉ có Hề Minh Húc không đến.
Một câu “Không có quan hệ gì với ngươi” triệt để cắt đứt cảm tình giữa nàng và Hề Minh Húc, cũng khiến hai người cuối cùng mỗi người đi một ngả.
Nhìn vẻ mặt lưu luyến của các chiến hữu, Hạ Triều Ca có chút khổ sở, nhưng khổ sở cũng đồng thời với việc càng ngày càng cứng rắn.
“Đi đây ”
Đây là câu nói sau cùng của Hạ Triều Ca, nói hết lời, nàng liền xoay người lên ngựa rời đi.
Khi tới đi khoảng nửa tháng, lúc trở về thúc ngựa lên đường, chỉ khoảng mười ngày.
Trở lại Bích Ba sơn trang, Hạ Triều Ca mất hồn đợi trong gian phòng của mình, trong lòng trống rỗng.
Cửa phòng bị gõ, Tang Chính Khanh đi tới.
“Việc còn chưa hoàn thành sao?”
“Hoàn thành rồi ạ.”
“Đã để lại thứ gì ở Bắc Cương?”
“Ừm, cũng không ít nha, lương tâm, tín nhiệm, chiến hữu, còn có ái tình.”
Lúc Hạ Triều Ca nói ra lời này, mười phần bình tĩnh, dường như những thứ này đều không có quan hệ gì với nàng, bình tĩnh đến đáng sợ.
Tang Chính Khanh thở dài, ông nói: “Con ở tuổi này, quá hiểu chuyện cũng chưa hẳn là chuyện tốt.”
“Đã báo với phụ hoàng bên kia chưa ạ?”
“Rồi, ngày mai sẽ đến đón con về cung.”
Hạ Triều Ca gật đầu, nàng lại nói: “Sư phụ, con làm như vậy, có sai không?”
“Nếu ta nói sai, lẽ nào con liền không làm sao?”
Hạ Triều Ca yên lặng, sẽ không, dù sai nàng cũng muốn làm, quyết tâm bảo vệ Hạ gia không có bất cứ thứ gì dao động được.
“Vậy sao con không thử đi tin tưởng Hề Minh Húc? Tin tưởng hắn sẽ thủ hạ lưu tình, tin tưởng hắn sẽ không đuổi tận gϊếŧ tuyệt, tin tưởng hắn đối với con còn giữ một tia tình ý.”
“Nhưng lòng người là dễ thay đổi nhất, cũng là khó tin nhất.” Hạ Triều Ca cười khổ.
“Cho nên, nó cũng có khả năng trở nên tốt hơn, Triều Ca, con không nên quá bi quan, thế sự khó lường, buồn vui đều sẽ có.”
Hạ Triều Ca gật đầu, nàng nói: “Đa tạ sư phụ chỉ điểm, con hiểu rồi.”
Sáng sớm hôm sau, đội ngũ nghênh tiếp Hạ Triều Ca hồi cung đã sớm chờ ở ngoài sơn trang.
Hạ Triều Ca đổi về nữ trang ra khỏi phòng, chỉ thấy một khuôn mặt quen thuộc lại thân thiết vui vẻ xuất hiện trước mặt nàng.
“Triều Ca!” Hạ Thiên Túng vui vẻ đi lên trước, ôm chặt Hạ Triều Ca.
“Hoàng huynh!” Trong lòng Hạ Triều Ca cảm động không thôi.
Thấy Hạ Thiên Túng tự mình đến đón nàng, trong nháy mắt nàng càng kiên định hơn với quyết định của mình, cho dù sai, nàng cũng không quay đầu lại.