Hạ Triều Ca thấy Hề Minh Húc ăn một bữa cơm tối phong phú, để cho mình đói thảm hại, cho nên nàng vừa ăn liền không dừng được.
Nàng xuất thân từ hoàng thất, từ nhỏ bị ma ma lễ nghi dạy bảo, thói quen nhai kỹ nuốt chậm, cho dù đói cũng có thể đảm bảo lối ăn ưu nhã.
Hề Minh Húc đã ăn no, ngồi đối diện Hạ Triều Ca khoan thai nhìn nàng ăn, khóe miệng mỉm cười.
Hạ Triều Ca ăn thật lâu, rốt cục mới lấp đầy cái bụng.
Trong lòng nàng ngửa mặt lên trời thét dài, rốt cuộc cũng trấn an được miếu ngũ tạng của mình rồi.
Đặt đũa xuống, Hạ Triều Ca phát hiện tất cả thức ăn trên bàn đều bị nàng quét sạch, chỉ còn lại có mấy cái đĩa trống.
Hạ Triều Ca không khỏi sững sờ, nàng hình như đã ăn rất nhiều.
Nàng chỉ lo cúi đầu ăn, căn bản không phát hiện một bàn đồ ăn bị một mình nàng quét sạch.
Lúc này Hạ Triều Ca mới cảm giác được bụng hơi căng.
“Ăn no chưa?” Hề Minh Húc hỏi.
Hạ Triều Ca gật đầu.
“Đi ra ngoài tản bộ, coi chừng căng chết.” Hề Minh Húc cười giả dối.
Hạ Triều Ca khó hiểu, nhưng vẫn theo Hề Minh Húc ra khỏi lều.
Lúc này ở trên Bắc Cương, mặt trời ngả về tây, rải ánh chiều tà đầy trên mặt đất, gió chạng vạng ôn hòa thổi, thổi tan nóng bức, mang đến một cơn mát lạnh.
Hạ Triều Ca đi theo phía sau Hề Minh Húc, đi một vòng dọc theo vị trí đóng quân tạm thời của bọn họ, đi thẳng đến một vách núi thấp thì dừng lại.
Đứng ở trên vách núi, nhìn về phía xa xa bên dưới là một mảnh bình nguyên mênh mông.
Mặt trời chiều dần dần ngả về tây, trên mặt đất bao la phủ lên một tầng mây đỏ.
Nhìn về phía xa kia, Hạ Triều Ca lại thấy chỗ vốn là nơi đóng quân của Huyền Vũ.
Trên vùng đất kia, đã trải đầy lều trướng của Càng quân, hệ thống phòng ngự cũng đã dựng lên, nhìn qua có vẻ rất trật tự rõ ràng.
Hạ Triều Ca nhớ lại, lần trước lúc nàng đứng ở chỗ này xem nơi đóng quân của Huyền Vũ, binh sĩ Càng quốc đang vận chuyển hỏa thiêu thi thể Ly quân.
Trên mảnh đất kia, rơi lại tro cốt tướng sĩ Ly quân, còn có tín niệm không cam lòng của bọn họ.
Hạ Triều Ca trong lòng nghẹn ứ, chỗ kia vốn là địa bàn Ly quốc, bây giờ lại là nơi Càng quân khua tay múa chân.
“Lúc nào đoạt lại trụ sở của Huyền Vũ quân?”
Sắc mặt Hề Minh Húc cũng trầm xuống, Huyền Vũ quân là một trong bốn nhánh quân của Hề gia quân, là một bộ phận không thể thiếu của Hề gia quân.
“Nhanh thôi, Càng quân phải trả giá càng nhiều đất đai hơn cho việc lần này.”
Hạ Triều Ca quay đầu, thấy tia sáng sắc bén trong mắt Hề Minh Húc, xen lẫn cừu hận, bão tố, thắng lợi trong tầm tay.
Nàng không khỏi mỉm cười, đây mới là Hề Minh Húc thuộc về chiến trường Bắc Cương.
Giống như một con hùng ưng vỗ cánh muốn bay lượn, không ai ngăn nổi bước chân hắn tiến về phía chân trời.
Triều đại thay đổi, lịch sử chuyển dời, cũng chỉ có người như vậy mới có thể khai sáng một tân triều thịnh thế.
Mỗi ngày sau, Hạ Triều Ca đều hầu ở bên người Hề Minh Húc, thay thuốc cho hắn, hầu hạ hắn thay y phục, dường như trở thành thị nữ thân cận của hắn.
Ngay cả thương thảo việc quân cơ cũng cùng nhau vào chủ trướng, cùng nhau đi ra, như hình với bóng.
Hạ Triều Ca không ngốc, nàng biết là Hề Minh Húc tận lực giữ nàng bên cạnh, nàng không biết Hề Minh Húc có mục đích gì, nhưng sớm chiều ở chung, tim người làm từ thịt, chắc sẽ có một tia chân tình phải không?
Nếu như Hạ Triều Ca chưa xem qua mệnh cách Vọng Thư đưa, nàng có thể đã lún sâu, nhưng bây giờ giữa nàng và hắn vẫn còn một bức tường không thể phá vỡ.
Một tháng sau, Hạ Triều Ca đang đợi Hề Minh Húc cởϊ áσ ra, đột nhiên Hề Minh Húc lại ôm lấy nàng.