Long Vũ Phi Thiên

Chương 117

“Thế nào?”. Long Tại Vũ hung tợn nhìn Long Tứ: “Không phục, ngươi đánh ta a!”.

“Ngươi cho rằng ta không dám sao?”. Long Tứ làm bộ muốn đi đánh Long Tại Vũ.

“Một lão ngoan đồng với một tiểu ngoan đồng”. Đế Uyên thở dài: “Các ngươi thật là thích lệch khỏi chủ đề a, hiện tại giống như phải xử lý chuyện của Lãng Dương đi!”.

“Không có gì, hắn chỉ là một phần của Vũ nhi mà thôi, không có quan hệ với chúng ta!”. Phi Long Liệng Thiên như trước bày ra gương mặt thối.

“Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao”. Lãng Dương có chút ủy khuất mở miệng: “Tuy rằng ta chỉ là một phần của Tại Vũ, nhưng hiện tại ta đã sinh ra, ngươi đánh ta tàn tật ta cũng chưa tính, ngược lại còn đuổi gϊếŧ chúng ta tám chín năm ”.

“Ta trước kia như thế nào biết ngươi cùng Vũ nhi có quan hệ!”. Phi Long Liệng Thiên trở mình xem thường có chút vô lại mở miệng: “Còn có a, ngươi cũng coi như là con của ta, như vậy ngươi hiện tại đi tìm người mẹ không chịu trách nhiệm kia của ngươi đi, dù sao ngươi cũng là con của nàng!”. (mimi: anh đang nói đến Giao Long công chúa của Long tộc, truyện này có đến 3 kiếp, loạn hết cả lên)

“Ngươi không phải nói nương ta đã chết sao?”. Long Tại Vũ bắt lấy tay áo của Phi Long Liệng Thiên: “Rất lâu trước kia ngươi nói với ta, nói nương ta khó sanh mà đã chết!”.

“Này nàng bỏ trốn cùng tình nhân nói ra sợ dọa người a, cho nên ta mới nói với ngươi, nàng vì khó sanh mà chết!”. Phi Long Liệng Thiên xấu hổ cười cười, “Dù sao ta đường đường là tộc trưởng của Long tộc, lão bà cư nhiên lại bỏ trốn cùng tình nhân, nói ra thật dọa người a!”.

“Là thực dọa người!”. Long Tứ bỡn cợt gật gật đầu: “Nếu là ta, ta sẽ tình nguyện đem điều bí mật này chôn trong bụng sẽ không nói ra!”.

“Đứng sang một bên đi”. Phi Long Liệng Thiên liếc nhìn Long Tứ một cái: “Còn muốn đi hay không?”. (mimi: anh đang hỏi em còn muốn đi ‘Hoa Tẫn Cốc’ hay không)

“Ngươi cứu Ma Tuyệt đi!”. Long Tại Vũ giữ chặt Phi Long Liệng Thiên: “Hiện tại Trương Dương thực thích hắn, nếu hắn vì ngươi mà chết, Trương Dương sẽ hận ngươi cả đời nga!”.

“Hận liền hận đi, dù sao hắn đã hận đến tám chín năm!”. Phi Long Liệng Thiên không cho là đúng mở miệng.

“Nhưng là, hắn dù sao cũng coi như một nửa của ta a, ngươi nhẫn tâm làm ta thương tâm sao?”. Long Tại Vũ ai oán nhìn Phi Long Liệng Thiên: “Ngươi không quan tâm ta một chút cũng không quan tâm ta ”.

“Ta không có được rồi, bảo bối nhi, hiện tại chúng ta đi được không!”. Phi Long Liệng Thiên nhìn thấy Long Tại Vũ trong cái dạng này lập tức thỏa hiệp.

“Hảo”. Long Tại Vũ lặng lẽ làm cái tư thế thắng lợi, hắn chỉ biết làm như vậy phụ thân nhất định sẽ đáp ứng hắn!

“Coi như đây là lễ vật ta đưa cho ngươi đi! Nhưng từ nay về sau nếu lại có chuyện gì thì không được tới tìm ta, đi tìm người mẹ vô tâm vô phế của ngươi đi”. Phi Long Liệng Thiên như trước dùng ngữ khí không ôn hoà nói chuyện với Lãng Dương.

“Ngươi nghĩ rằng đến tìm ngươi ta sẽ cao hứng lắm sao”. Lãng Dương cũng không cam chịu yếu thế hừ lạnh một tiếng: “Nếu không nhất định phải là ngươi, ta mới không thèm!”.

“Người già rồi thật dễ thỏa mãn”. Lãng Dương nhìn Long Tứ từ trên xuống dưới: “Thật là thê thảm a, bị ‘yêu thương’ rất lợi hại đi!”.

Nghe nói xong mặt Long Tứ lập tức một trận xanh một trận trắng.

“Chúng ta đi thôi”. Đế Uyên thản nhiên nhìn Lãng Dương, lôi kéo Long Tứ đi tuốt ở đàng trước. Sau đó chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy thanh âm của Đế Uyên: “Lần này trước thả ngươi, nếu lần sau lại đem ta trở thành hắn sẽ không dễ dàng buông tha ngươi đâu. Còn ngươi, không cần phải áy náy với hắn, ngươi không có nợ hắn gì cả!”.(mimi: đây là chuyện “xưa” của Long Tứ ^^)

Long Tứ ánh mắt phức tạp nhìn Đế Uyên một hồi lâu, mới thở dài: “Hắn dù sao cũng là đệ đệ song sinh của ngươi a!”.

“Hắn đã chết”. Đế Uyên căng thẳng nắm chặt tay: “Người đã mất thì cái gì cũng sẽ mất đi giá trị”.

“Ta đã biết”. Long Tứ ăn đau bỏ tay Đế Uyên ra: “Ngươi cũng ăn một ít dấm chua vô nghĩa a”.

“Bọn họ đang làm cái gì?”. Long Tại Vũ lôi kéo Lãng Dương đi theo phía sau Phi Long Liệng Thiên, nhìn hai người phía trước giống như đang thân mật tò mò hỏi.

“Bé ngoan, có một ít chuyện vẫn không nên hỏi nga!”. Phi Long Liệng Thiên quay đầu lại ôn hòa cười cười với Long Tại Vũ, thuận tiện hung hăng trừng mắt nhìn Lãng Dương đang nắm tay hắn.

“Vì cái gì?”. Long Tại Vũ khó hiểu: “Vì cái gì ta không thể hỏi?”

“Ngươi chỉ cần biết rằng không nên hỏi thì được rồi! Mỗi người đều có bí mật của riêng mình”. Lãng Dương khó khi nào cùng Phi Long Liệng Thiên đứng chung trên một trận tuyến.

“Nga”. Long Tại Vũ cái hiểu cái không gật gật đầu: “Như vậy phụ thân với Trương Dương ngươi cũng sẽ có bí mật không thể cho ai biết!”.

“Không có”. Lãng Dương cùng Phi Long Liệng Thiên đồng thời mở miệng: “Chúng ta không có gì gạt ngươi hết!”.

“Thật không có?”. Mắt Long Tại Vũ mị lên.

“Thật sự không có”. Phi Long Liệng Thiên chà sát mồ hôi lạnh: “Ta như thế nào sẽ có bí mật gạt bảo bối chứ!”.

Thuận tiện hướng ánh mắt cầu cứu đến Lãng Dương.