Lưỡng Mang Mang

Chương 3

Trước đó vẫn còn ngữ điệu hoà ái thoáng sau đã âm u trầm mặc, làm người ta không khỏi chạnh lòng, hơn nữa đôi tay Mộ Dung Hoài Tần đang nắm

thanh ngọc căn trừu tống vào nội thể Liễu Yển Húc, nhìn người dưới thân sắc mặt đang ửng đỏ lên, khiến Mộ Dung Hoài Tần cười không ngớt.

“Thần … tuân chỉ.”

Nhìn bộ dạng cắn răng chịu đựng của Liễu Yển Húc, tâm tình của Mộ Dung Hoài Tần rất tốt, thả toàn bộ tay ra, Liễu Yển Húc toàn thân mềm nhũn run lên leo xuống giường, không ngờ cơ thể vừa mới cử động, vật ở hạ thân liền run lên một trận, cắn răng nhẫn nhịn cảm giác trong nội thể, Liễu Yển Húc từ từ bước xuống giường, nhặt lên quần áo đang vương vãi khắp nơi.

Thở nhẹ một hơi, chậm rãi mặc lại quần áo, nhưng nỗi khổ bị ngọc căn trong nội thể dồn ép quả là cực hình tàn khốc.

Cơ hồ vừa mới được thưởng thức một nam tử cường tráng, Mộ Dung Hoài Tần tâm tình vui vẻ nằm tựa vào đầu giường, nhìn Liễu Yển Húc đang cật lực mặc lại quần áo, cho đến khi thân thể hoàn mỹ đã hoàn toàn được bao phủ trong tầng tầng lớp lớp quần áo.

Liễu Yển Húc xoay người khó khăn, áp chế cảm giác vật thể quái dị trong nội thể quì xuống khấu Mộ Dung Hoài Tần một bái.

“Hoàng thương an nghỉ, vi thần cáo lui.”

Nói xong thì cố gắng lê thân ra ngoài điện.

Nhìn cơ thể kia tuy quật cường nhưng vẫn đang run lên, Mộ Dung Hoài Tần đột nhiên thốt lên.

“À … trẫm quên cho ái khanh biết …Thanh ôn ngọc đó được bao bọc trong nội thể hai canh giờ sẽ trở nên trơn tru mà xuyên qua. Hiện giờ cách giờ thượng triều, hình như chỉ còn hai canh giờ.”

Liễu Yển Húc toàn thân run lên, lập tức bước một bước lớn ra ngoài điện, Mộ Dung Hoài Tần nhìn hình bóng Liễu Yển Húc hoàn toàn biến mất khỏi cửa xong, mỉm cười một cách bất minh nằm trên long sàn vẫn còn lưu lại mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Ngoài điện.

Trăng rất sáng, những chấm sao nhỏ loé sáng tứ tán khắp bầu trời đêm, Liễu Yển Húc ngẩng đầu nhìn một cái.

Ngày mai, chắc thời tiết sẽ rất đẹp.

Đi đến hành lang, mỗi bước đi càng làm cho vật trong nội thể lại càng ma sát vào da thịt khiến cho càng lúc càng nhạy cảm, cảm giác sống không bằng chết, nhưng vật du͙© vọиɠ đó lại bị chiếc khố tử bao chặt lại, chỉ có thể cương cứng lên bên trong.

“Ô … ô … “

Chỉ mới đi được vài bước, nhưng có cảm giác như là đi rất lâu rồi, thân thể nóng rực lên muốn phát tiết, lại bị sự tàn nhẫn ràng buộc, không được giải phóng.

Liễu Yển Húc vô lực đứng dựa vào một cây cột trên hành lang, từ từ thả lỏng hô hấp, nhìn quanh không thấy một bóng cung nữ thái giám, cho dù muốn tìm người để phát tiết cũng không có, lẽ nào, đây là sự sắp xếp của người đó sao.

Cười khổ một cái, hắn sao lại như vậy, đôi mắt muốn sụp xuống, hơi khó chịu, mở mắt ra, cơ thể mềm nhũn dựa vào cây cột to lớn, Liễu Yển Húc lấy tay che đi đôi mắt, một trận gió thổi qua, gương mặt bị lạnh buốt, rõ ràng mới là đầu tháng, sao lại lạnh như vậy?

Nghỉ ngơi một chút, Liễu Yển Húc gác lại tâm tình, cực lực áp chế du͙© vọиɠ dưới thân, bước nhanh ra khỏi Càn Thanh cung.

Ngoài cung sớm đã có người đứng chờ, Liễu Yển Húc không để ý đến thương tích tống ra một hơi, ngồi lên kiệu, tuy động tác đã hết sức nhẹ nhàng, nhưng ngọc căn trong nội thể vừa động một cái, bất giác hắn phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Ngồi cẩn thận xong, Liễu Yển Húc nói với người khiêng kiệu.

“Hồi phủ.”

Về đến thượng thư phủ, hạ nhân cho biết thê tử và Sấm nhi của hắn đã ngủ rồi, những ngấn tích trên người mình dù sao cũng không thể để cho thê tử nhìn thấy, vì vậy Liễu Yển Húc đi đến thư phòng, dù sao cũng đã sắp tới giờ thượng triều, ở thư phòng đối phó một đêm cũng không sao.

Liễu Yển Húc vốn đã bận bịu cả ngày, buổi tối lại bị hoàng đế hành hạ cả đêm, đã mệt mỏi cực kì, tuy vật ở hạ thể làm cho hắn rất không thoải mái, nhưng cũng không dám lấy ra, ngồi một lát, cũng đã một ngày một đêm không ngủ, đang mơ mơ màng màng dựa vào bàn sách mà ngủ thϊếp đi.

Một đêm vô sự, hạ nhân đến gõ cửa, nói là đã đến giờ thượng triều.

Liễu Yển Húc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đã đến lúc lâm triều rồi, sao mai ở phía đông cũng đã ở xa vời vợi, trăng non cũng đã mờ đi, cố gắng điều chỉnh lại thân thể, nhưng vừa cử động thì vật ở hạ thân lại dấy lên, khiến toàn thân run lên, cơn buồn ngủ cũng tiêu tan, thầm kêu khổ một tiếng, xem ra hôm nay không dễ dàng gì qua được.

Chải đầu rửa mặt xong, lại ngồi lên kiệu, đi đến nghị sự phòng, Liễu yển Húc chống đỡ cơ thể mệt mỏi hàn huyên với các quan viên, chờ buổi triều sớm.

“Hoàng thượng có chỉ, tuyên các quan viên thượng triều “

Thái giám xướng lên một câu cao giọng, tấm màn che được kéo lên, chúng quan viên sắp xếp lại thứ bậc, văn võ phân theo thứ bậc mà đứng trước điện kim loan.

“Thần, khấu kiến hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! “

“Chúng ái khanh bình thân!”

Liễu Yển Húc đứng trong hàng ngũ quì bái đúng là có nỗi khổ nói không nên lời, vốn chỉ bước một bước thì còn có thể nhẫn nhịn được sự nhạy cảm dưới hạ thân, nhưng bây giờ động tác quì bái hoàng thượng không thể không lớn, vì vậy thứ trong nội thể lại tác động một phen, chờ đến khi nghe câu bình thân được đứng lên, Liễu Yển Húc cảm thấy toàn thân như một cuốn sách bị ẩm ướt, cơn ma sát vừa nãy bắt đầu dày vò thân thể chính mình.

“Thần khải tấu hoàng thượng … “

Các đại thần lần lượt phát biểu ý kiến, thảo luận đủ mọi chuyện, nếu như là ngày thường thì rất dụng tâm nghe, nhưng hôm nay sức khoẻ của Liễu Yển Húc thật sự có vấn đề nên không thể nào có tinh thần tập trung thảo luận với các quan viên, chỉ có thể cắn răng chịu đựng không cho bất cứ âm thanh nào phát ra, mồ hôi dọc theo thái dương mà tuôn ra, ướt đẫm xiêm y, cố sức gồng các ngón tay lại, nhưng càng lúc càng khẩn trương, tiểu huyệt dưới thân cũng càng lúc càng co rút, ôn ngọc trong hậu huyệt cũng theo đó mà động lên, lại ma sát vào một chút, cơ thể càng lúc càng nóng, không thể khống chế được, lo lắng, xấu hổ, đủ mọi tình tự làm vị hình bộ thượng thư ngày thường lãnh khốc nghe tiếng thái sơn băng hà mặt không đổi sắc nay trên mặt lại mang một thần sắc cực kì thống khổ.

Cho đến khi cơ hồ tay phải bị một vị đại nhân bên cạnh huých vào, lúc này mới biết trong lúc thân thể đang đối kháng với du͙© vọиɠ thì hoàng đế đã gọi tên mình mấy lần, nghe ngữ điệu của Mộ Dung Hoài Tần, giống như một chậu nước lạnh tạt vào, làm tỉnh thần trí của người đang bị dày vò trong cơn tìиɧ ɖu͙©.

“Không biết Liễu ái khanh có cách nhìn như thế nào với ý kiến vừa rồi của lại bộ Vương thượng thư??.”

Bất chấp cơ thể của mình, Liễu Yển Húc bước ra khỏi hàng, nhưng dù thế nào cũng không thể biết được Vương thượng thư vừa rồi đã nói gì, chỉ đứng trước điện, lại không biết phải nói cái gì.

Mộ Dung Hoài Tần ngồi cao trên long ỷ, từ sớm đã nhìn ra Liễu Yển Húc đang bị vật trong nội thể hành hạ mà vô tâm với việc trong triều, bây giờ đề xuất ra vấn đề này chỉ là vì muốn đùa giỡn với hắn, thầm nghĩ Liễu thượng thư thường ngày luôn có bộ dạng uy khiết liêm vũ bất khuất, cũng không phải đang khom lưng xưng thần sao?

Lại nhìn lên gương mặt anh tuấn của Liễu Yển Húc đang đỏ ửng một cách không bình thường và thần sắc do dự nổi lên, biết hắn thực sự không thể nói ra đáp án, hơn nữa cơ thể đó hôm qua cũng đã bị mình dày vò suốt một đêm, cũng không muốn làm khó hắn, liền mở miệng kêu hắn trở lại hàng ngũ.

“ Trẫm thấy thần sắc Liễu ái khanh không tốt, chắc là thân thể có điều không khoẻ, lần này bỏ đi, lui xuống.”

Liễu Yển Húc lúc này như được đại xá, cũng không nhìn vẻ mặt đang trào phúng của Vương thượng thư mà vội vàng quì xuống tạ ân, lần cử động này lại tác động đến vật trong nội thể, tuy vẫn như vậy, nhưng sắc mặt càng ửng đỏ hơn, hô hấp cũng gấp gáp dần dần.