Quý Đông Dương đứng cách đó khoảng mấy mét để chờ tới lượt diễn của mình, anh nhìn chằm chằm Chu Nghi Ninh đang ngồi xổm dưới đất, sau đó hít sâu một hơi rồi dời mắt đi chỗ khác, anh thực sự không đành lòng nhìn tiếp.
Nhưng vẫn phải tiếp tục diễn.
Người đàn ông ôm bụng nằm trên đất rêи ɾỉ.
Sau đó cô nghe thấy có tiếng ai đi vào, rồi có người hét lên: "Á, gϊếŧ người rồi!"
Bùi Diên ngẩng phắt đầu lên, gương mặt và đôi tay dính đầy máu của cô làm mọi người hoảng sợ, khắp nơi tràn ngập tiếng hét sợ hãi, mấy cô gái nhát gan bỏ chạy. Ai tới đây đều muốn được vui vẻ, không ai muốn bị thương hoặc bị liên lụy, trong nháy mắt, xung quanh trở nên hỗn loạn.
Nhân viên nhanh chóng đi qua, người thì gọi xe cấp cứu, người thì báo cảnh sát.
Bạn của người đàn ông kia chạy tới, thấy bạn mình nằm trên đất thì mắng Bùi Diên, "Con điên! Mẹ nó, mày tới đây chơi, không chơi nổi thì đừng tới, nếu cậu ấy có chuyện gì, mày không sống nổi đâu."
Bùi Diên là khách quen của quán bar, rất nhiều tên đàn ông nhớ rõ cô gái xinh đẹp này, cũng nhiều người muốn đi với cô nhưng cho tới bây giờ họ chưa từng thấy ai có thể đưa cô đi, bọn họ còn đánh cược nếu ai đưa cô đi được, mọi người sẽ gọi người đó là ông nội.
Hắn ta nắm cổ áo Bùi Diên, còn Bùi Diên đã rơi vào trạng thái tự vệ điên cuồng.
Đầu óc Chu Nghi Ninh vừa trống rỗng vừa hỗn loạn.
Cô nhớ cô đang quay phim, nhớ lời thoại, nhớ hành động, nhớ biểu cảm...
Cô cầm con dao lên.
"Con điên..."
Hắn ta nhanh chóng bắt được cổ tay cô.
Lục Duyên Châu chen vào đám đông, vội vã xông tới ngăn hắn ta lại, Bùi Diên đâm dao xuống, Lục Duyên Châu sợ cô làm người khác bị thương nên giơ tay ngăn lại, sau đó tay trái của anh bị chém một nhát, máu trào ra.
Bùi Diên không thét lên như lúc nãy vì thấy rõ người trước mắt mình là Lục Duyên Châu, cô nhìn chằm chằm vào cánh tay không ngừng chảy máu của anh.
Trong sự hỗn loạn, bảo vệ của quán bar đi tới định khống chế Bùi Diên.
Lục Duyên Châu nén đau, anh kéo Bùi Diên vào lòng, nói một cách bình tĩnh: "Xin lỗi, cô ấy là bệnh nhân của tôi, tôi là bác sĩ tâm lý."
Mọi người sửng sốt, không dám nhúc nhích.
Hóa ra đúng là kẻ điên.
...
Cảnh quay này rất dài, Chu Nghi Ninh chôn mặt vào l*иg ngực Quý Đông Dương, còn đang quay phim, Quý Đông Dương đọc lời thoại, cô nghe không rõ lắm, cơ thể run nhè nhẹ.
Sau đó, cô được anh bế lên.
Một phút sau, Vệ Trung kích động hô "Qua!", cảnh quay rất dài, là một tình tiết cao trào của phim, tuy trước đó đã nghiên cứu và thảo luận kịch bản rất nhiều, cũng diễn tập mấy lần, nhưng không ai ngờ cảnh quay cực kỳ quan trọng này lại có thể diễn một lần là qua. Quay phim bao nhiêu năm nay nhưng đây là lần đầu tiên Vệ Trung gặp trường hợp này, không từ ngữ nào có thể diễn tả được sự kích động vào lúc này của ông. Ông hết lời khen ngợi Chu Nghi Ninh: "Rất tốt, cảnh này cực kỳ xuất sắc, Nghi Ninh giỏi lắm."
Chu Nghi Ninh còn được Quý Đông Dương ôm vào lòng, tuy ý thức đã tỉnh táo hơn đôi chút nhưng cơ thể cứ như bị rút hết không khí, không còn chút sức lực nào.
Quý Đông Dương không thả cô ra mà giữ chặt cánh tay cô.
A Minh và Trương Nhiên lo muốn chết, mọi người đang nhìn đó, quay xong rồi sao vẫn còn ôm thế kia! Mọi người đâu ngu, vả lại ai cũng có mắt mà!
Cuối cùng Vệ Trung cũng phát hiện ra sự khác thường, hỏi: "Nghi Ninh bị sao thế?"
Quý Đông Dương mím môi: "Cô ấy sợ máu."
"Ồ, hóa ra là sợ máu hả."
Mọi người thấy kỳ lạ, nhưng nghe thế cũng thông cảm, sợ máu mà có thể chịu đựng trong thời gian dài để quay phim, quả là chuyên nghiệp.
Trương Nhiên lập tức tiến lên: "Đúng vậy, Nghi Ninh sợ máu, làm phiền Đông ca đưa em ấy về phòng nghỉ được không?"
Quý Đông Dương cúi đầu đáp ừ, bế Chu Nghi Ninh đi.
Vệ Trung ho khan: "Nếu Nghi Ninh sợ máu thì tạm ngừng quay vậy, mọi người cũng nghỉ ngơi một lát đi."
Ông nhìn theo Quý Đông Dương, chàng trai này rung động thật rồi.
A Minh giấu đầu hở đuôi nói thêm, "Lúc trước quay Triều đại thái bình, cô Chu có ngất xỉu một lần vì thấy máu, bệnh sợ máu cũng chẳng hiếm lạ gì, chị họ của tôi còn ghê hơn, vừa nhìn thấy máu là lăn đùng ra ngay."
Dư Viễn Hàng đứng gần đó ngẩng đầu lên nhìn A Minh. Chu Nghi Ninh ngất xỉu vì thấy máu khi quay Triều đại thái bình? Anh cũng đóng Triều đại thái bình, sao chưa từng nghe nói nhỉ?
Quý Đông Dương bế Chu Nghi Ninh về tới phòng nghỉ thì đặt cô xuống ghế.
Chu Nghi Ninh ngẩng mặt lên, Quý Đông Dương nhìn về phía Trương Nhiên, "Khăn."
Trương Nhiên vội vàng đi lấy khăn.
Quý Đông Dương nhận cái khăn đã thấm nước từ tay Trương Nhiên, anh nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
Đôi mắt ướŧ áŧ, trong veo của Chu Nghi Ninh vẫn luôn nhìn anh.
Quý Đông Dương lau sạch mặt rồi lau tay cho cô, những ngón tay dần sạch sẽ bên dưới lớp khăn. Từng chút, từng chút một, rất chăm chú, rất tỉ mẩn, tựa như lau tay cho cô là việc quan trọng nhất đối với anh.
Mắt Chu Nghi Ninh hơi xót, cô hít sâu một hơi, đè nén cảm giác muốn khóc.
Trương Nhiên ở một bên nhìn đến đỏ mặt. Khi Đông ca dịu dàng, thực sự làm người ta phải chết. Cô nàng lấy cớ: "Em đi mua cái gì ấm ấm cho Nghi Ninh đây ạ."
Trương Nhiên đi ra ngoài.
Chu Nghi Ninh ôm eo Quý Đông Dương, chôn mặt vào bụng anh, giọng khô khốc: "Sao... anh biết em sợ máu?"
Sự thật là cô không sợ máu, nhưng phải làm sao mới có thể nói ra đây?
Cô vẫn chưa suy nghĩ kỹ.
Quý Đông Dương cúi đầu nhìn mái tóc mềm mại của cô, anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô: "Thấy mặt em trắng bệch nên anh đoán vậy."
Có một số việc, nếu cô không muốn nói thì anh sẽ giả vờ như không biết.
"Đỡ hơn chút nào chưa?" Anh hỏi.
Không biết Chu Nghi Ninh đang nghĩ gì mà luôn chôn đầu vào người anh, giống như không nghe câu hỏi của anh.
Anh liên tục xoa đầu cô, một lát sau Chu Nghi Ninh ngẩng đầu, mặt cô rất trắng, rất nhỏ, đôi mắt đỏ ửng, "Thật ra em không sợ máu."
Quý Đông Dương nhìn cô.
Chu Nghi Ninh ôm mặt mình: "Em từng gϊếŧ người... nhưng mà anh ta không chết, suýt chết... nhưng được cứu sống..."
Cô thả tay xuống, đan chặt hai bàn tay vào nhau, "Cây súng mà anh cho em vào tối đó ấy, sau đó em đã dùng nó bắn người ta, cũng ở quán bar, hắn ta muốn xâm hại em, em... Lúc đó rất hỗn loạn, cảnh tượng rất giống với kịch bản phim, em sợ lắm."
Quý Đông Dương không ngờ lại có chuyện như vậy, khó có thể tưởng tượng được một cô gái mười tám tuổi đã sợ hãi như thế nào khi bắn người khác. Anh sửng sốt, Chu Nghi Ninh đột ngột ngẩng đầu: "Nhưng em không hối hận, nên anh cũng đừng hối hận vì đã đưa súng cho em."
Quý Đông Dương ôm cô vào lòng, giọng khản đặc: "Ừm, anh không hối hận."
Quý Đông Dương bế cô lên, anh ngồi xuống ghế rồi đặt cô lên đùi mình, "Em có bị thương không?"
Chu Nghi Ninh lắc đầu: "Không có, chỉ bị giam mấy ngày thôi."
Quý Đông Dương nhíu mày, không nói gì. Tim anh như bị cáu xé.
Chu Nghi Ninh nhoẻn miệng cười, "Đừng nghiêm túc thế, chuyện qua lâu rồi, em chỉ muốn kể cho anh nghe thôi."
Quý Đông Dương mím chặt môi, tựa cằm lên vai cô, nghiêng mặt hôn lên tai cô.
Nếu nhẹ nhàng như lời cô nói thì tốt quá.
Chu Nghi Ninh không nói cho anh biết sau khi bắn người đó bị thương, tâm trạng của cô sụp đổ hoàn toàn, cô bị cảnh sát bắt giam. Sau đó, không biết Chu Lợi Huy và Tần Uyển đã dùng cách gì mà đưa cô ra được, sau đó nữa, cô bị cưỡng chế điều trị.
Cô không muốn nhắc lại những tháng năm hỗn loạn ấy. Cô mong rằng anh đừng bao giờ biết đến.
***
Tối đó, Quý Đông Dương không ở khách sạn, anh đưa Chu Nghi Ninh về nhà, vừa vào nhà, hai người lập tức hôn nhau.
Sự nhiệt tình như lửa của Chu Nghi Ninh dần dần đốt cháy Quý Đông Dương.
Hôm sau, hai người đều quay vào buổi tối nên không đến trường quay sớm, khó có được thời gian rảnh rỗi, nên tối qua... Hai người ngủ rất sâu, vì để ổn định cảm xúc sau cảnh diễn ngày hôm qua nên khi tỉnh dậy, ngoài việc hai chân bủn rủn ra, tinh thần của Chu Nghi Ninh rất tốt.
Quý Đông Dương còn ngủ, anh đeo bịt mắt, môi mím lại.
Cô ghé sát tới, hôn lên môi anh một cái.
Quý Đông Dương giật mình, kéo cô vào lòng, thầm thì: "Một lát nữa thôi."
Chu Nghi Ninh cười, nằm sấp lên ngực anh một lát rồi ngồi dậy.
Cô mặc cái váy ngủ màu đen lên người rồi đi vào phòng bếp. Đáng tiếc là ngoài trái cây ra, nhà cô không có gì cả. Cô ra sofa ngồi, lấy điện thoại gọi thức ăn bên ngoài.
Quý Đông Dương cần ăn món thanh đạm, không thể ăn cay, anh thích thịt bò và trứng, vì đang tập thể hình nên cũng chẳng thể ăn cơm của đoàn phim, thức ăn hằng ngày đều phải phù hợp với quá trình tập thể hình, tất cả đều để chuẩn bị cho hai cảnh nóng sau này. Dáng người Quý Đông Dương rất đẹp, múi nào ra múi nấy, nhưng ai cũng phải chăm chỉ vận động thì mới giữ dáng được, không được ăn những món có nhiều hàm lượng calo. Khi đặt thức ăn xong, cô nghe thấy tiếng động ở sau lưng thì quay lại nhìn.
Quý Đông Dương đi tới, choàng áo khoác lên người cô, "Mặc vào."
Chu Nghi Ninh cười, mặc áo vào, "Em đặt thức ăn ngoài rồi, một lát nữa là có."
Quý Đông Dương đáp ừ rồi đi vào phòng ngủ.
Một lát sau, bên trong truyền đến tiếng nước chảy. Anh đang tắm.
Chu Nghi Ninh nhớ tới sự điên cuồng của hai người vào tối qua, cô vỗ mặt, cố gắng đè nén sự kích động trong lòng.
Một tiếng sau thức ăn được đưa tới, Chu Nghi Ninh đặt đồ ăn ở trên bàn, có cả món Trung và món Tây, hình như đặt hơi nhiều.
Quý Đông Dương nhìn thức ăn, nói: "Cũng không nhiều lắm, sẽ ăn hết."
Chu Nghi Ninh nhướn mày, chống cằm: "Tối qua tiêu hao thể lực quá hả? Vậy anh ăn nhiều vào, em sẽ nuôi anh."
Nhìn cô gái nói những lời đó một cách rất nghiêm túc, Quý Đông Dương thấy hơi bất lực: "Vì chưa ăn sáng."
Chu Nghi Ninh cười, "Vậy anh cũng hãy ăn nhiều vào."
Chu Nghi Ninh rất kén ăn, cô tỉ mỉ lựa cà rốt và ớt chuông bỏ ra ngoài.
Quý Đông Dương nhíu mày: "Chu Nghi Ninh, hồi bé em cũng không ăn những thứ này?"
Chu Nghi Ninh: "Không, hồi bé không ai quản em hết, em muốn ăn cái gì thì ăn cái đó." Cô ngừng một lát rồi mới nói tiếp, "Em không thích ăn cà rốt."
Chu Giai Huệ thích ăn cà rốt, hồi bé ngày nào cũng phải có cà rốt, bàn cơm đều là những món cô ta thích ăn. Cô giúp việc rất hiếm khi nấu những món Chu Nghi Ninh thích, cho dù có nấu thì cũng không nấu theo khẩu vị của cô.
Quý Đông Dương nhìn cô, sau đó gắp cà rốt bỏ vào trong chén của cô, "Ăn vô."