Trúc Mã Tương Thanh Mai

Chương 52

Tô Hiểu Thần chưa bao giờ sống dựa vào cuộc sống người khác, cô đối Tần Chiêu Dương có ỷ lại, nhưng đây tuyệt đối không có nghĩa là toàn bộ trọng tâm cuộc sống của cô đều là Tần Chiêu Dương.

Cho nên sau khi Tần Chiêu Dương đi công tác, cô ngược lại còn có thời gian rảnh rỗi nhiều hơn so với trước kia, đương nhiên, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận trước kia cô có một nửa thời gian thường xuyên dảnh dỗi để Tần Chiêu Dương tùy gọi đến.

Bởi vì muốn tốt nghiệp nhanh, hiện tại cuối tuần cô cũng vẫn sẽ trở về ở trong kí túc xá, tuy rằng bốn người luôn luôn sinh hoạt không cùng lúc, nhưng cuối cùng cũng là đang cùng nhau.

Kì thi môn tự chọn sắp tới đây, Tô Hiểu Thần đã lâu không tới trường học cũng không nghiêm túc nghe giảng, sắp sửa đến trước kì thi cố gắng bù lại một chút, ôm cái phật chân cũng có thể qua cầu, nhưng là đυ.ng phải Trần Thiếu Trác, thế mới biết cậu ta cũng chọn môn học này.

Tô Hiểu Thần tới một cái, chiếm chỗ ngồi ở dãy trung tâm, sách vở mở ra với ý chí quyết tâm để bù lại trọng điểm.

Trần thiếu Trác ngồi ở bên cạnh cô, sau khi nghe được phần lớn bài giảng, cậu ấy truyền một tờ giấy nhỏ lại đây.

"Đợi lát nữa sau khi tan lớp ăn bữa cơm được không?"

Tô Hiểu Thần sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, cậu ta đang nhìn cô, bộ dạng phục tùng cười nhẹ, có cảm giác ôn nhu không nói ra được.

Cô lập tức liền nghĩ đến Từ Nhu Tình, từ sau lần đó sau các cô liền chưa bao giờ liên hệ với nhau, cũng không biết hai người bọn họ thế nào.

Suy nghĩ như vậy, cô vung tay lên, trực tiếp viết trên giấy: đã duyệt.

Trần thiếu Trác: "..."

Đợi hết giờ học, cô bỏ qua kế hoạch ban đầu muốn đi thư viện, sửa lại thành cùng Trần thiếu Trác đến nhà hàng Tây đập phá.

Tần Chiêu Dương ở nước ngoài bốn năm, sau khi về nước nhìn thấy cơm Tây đều cau mày, cùng cô đi ăn cơm cơ hồ cơm đều là cơm kiểu Trung Quốc.

Trần Thiếu Trác hiếm khi xuất ngoại, nhưng hẹn cô ăn cơm mười bữa ăn có chín bữa là thái độ nhiệt tình trong không gian hòa nhã của nhà hàng Tây.

Tô Hiểu Thần liền mang vấn đề này hỏi qua Tần Chiêu Dương, Thái Tử gia nói đáp án là: "Anh đây là sống, cậu đó là tranh thủ cảm tình, có thể so sánh được sao? Tóm lại, cách cậu ta xa một chút."

Thế cho nên sau này khi Tô Hiểu Thần cùng Trần thiếu Trác ăn cơm tại nhà hàng Tây, trong đầu đều sẽ 囧 囧 nhảy ra hai chữ lớn, lắc mãi mà không tan đi, tuyệt đối là bảng hiệu bắt mắt cảnh báo ngăn chặn trèo tường!

Trần Thiếu Trác được gia đình giáo dục cũng rất tốt, khi ăn cơm chỉ an tĩnh ăn cơm, cơm nước xong mới bắt đầu nói chuyện. Cái này đối với Tô Hiểu Thần cũng có thể thuận theo thói quen của người khác nhưng thật ra là hơn cả tra tấn.

Ví dụ như khi cô đối mặt với Tần Chiêu Dương lải nhải, tuy rằng Tần Chiêu Dương cũng là trên bàn cơm không quá thích nói chuyện với người khác, nhưng anh luôn thích bày ra thái độ khinh bỉ, hoặc là khinh thường, thậm chí vẻ mặt không kiên nhẫn với cô.

Tô Hiểu Thần đã cảm thấy, tốt xấu Tần Chiêu Dương cũng có phản ứng một chút, cô liền thỏa mãn.

Nhưng là đối với Trần thiếu Trác, cô được gia đình giáo dục cũng khá, nhất cử nhất động đều phải suy nghĩ rất nhiều. Cho dù là ở trước mặt Tần Chiêu Dương, cô cũng chưa phải giả tạo như vậy...

Cho nên, Tô Hiểu Thần lập tức liền đoán được, Tần Chiêu Dương nhất định là thích cô đến hết thuốc chữa, ngay cả điểm không thể nhẫn nhịn ấy cũng nhẫn, không phải là tình yêu thì là cái gì?

Ăn cơm xong, cô uống trà nhài hỏi cậu ta, "Cậu và Nhu Tình thế nào rồi?"

Trần thiếu Trác đối với việc cô đã biết chuyện này rồi biểu hiện cũng không hề ngạc nhiên, ngón tay vuốt phẳng miệng chén một chút, buông mi nở nụ cười, "Hiện tại tớ và cô ấy không có gì, về sau cũng sẽ không có cái gì."

Ngày ấy khi Tô Hiểu Thần đối mặt với Từ Nhu Tình tuy rằng biểu hiện hào phóng tiêu sái, nhưng tâm lý vẫn khó chịu đến cực điểm, nghĩ lại hỏi tới một câu, "Thật sự không có khả năng?"

Trần thiếu Trác lắc đầu, ngữ khí có chút thê lương, "Đầu tiên là không thích, còn nữa là cô ấy và chúng ta không thuộc cùng một tầng lớp, ngay cả miễn cưỡng chen thân tiến vào cũng không đi được đến cuối cùng. Thật sự vì muốn tốt cho cô ấy, nên chính là muốn dứt là dứt, vậy tớ thủy chung chỉ là mối tình đầu cô ấy thích nhiều năm, mà không phải tiếc nuối cả đời thương tổn."

Tô Hiểu Thần đối với câu trả lời này ngược lại là hoàn toàn ngoài ý muốn, nhưng suy nghĩ một chút cũng liền hiểu được.

Hoàn cảnh sống của Trần thiếu Trác cũng không đơn thuần như cô và Tần Chiêu Dương, Trần gia là một gia tộc lớn, cậu ta từ bé đối mặt phỏng chừng cũng rất nhiều. Bất quá nghĩ lại khi cậu ta học trung học vẫn là nam sinh dương quang sáng sủa, mới bốn năm cũng đã luyện thành như hôm nay, cuộc sống là đối với cậu thật sự quá mức khắc nghiệt.

Gánh vác một trọng trách, gánh vác cái trọng trách này sẽ mang đến rất nhiều thứ, vinh quang cũng thế, thối nát cũng thế, nhưng thật sự là trốn thoát không được.

Giờ khắc này Tô Hiểu Thần vô cùng cảm tạ Tô Khiêm thành dốc lòng thay cô chắn quá mưa gió qua nhiều năm như vậy, không để cho cô tiếp cận nỗi lo áo cơm, cũng không cần vì những thứ này mà gánh vác quá nhiều.

Từ bé cô tiếp nhận giáo dục chính là làm việc theo đúng năng lực, tự mình muốn cố gắng thực hiện, ông chưa bao giờ đặt thêm quá nhiều trọng trách lên vai cô, gây quá áp lực, chỉ nói cho cô, ba của con rất tuyệt, những thứ này đều là ông muốn cô được an nhàn.

Mà Trần Thiếu Trác, kỳ thật giống Tần Chiêu Dương, thân có trọng trách, duy nhất không giống chính là Tần Chiêu Dương tuyệt đối sẽ không nói những lời này ra mặt như Trần Thiếu Trác, quá mức ích kỷ, cũng quá chủ quan.

Cô khe khẽ thở dài, lần đầu tiên vấn đề chỉ ra trước giữa bọn họ vẫn tồn tại lại bị bỏ qua, "Vậy nếu như tớ là Từ Nhu Tình thì sao? Tuy rằng tớ cũng biết cái giả thiết này rất ngu, nhưng tớ còn là muốn hỏi cậu, nếu Tô Hiểu Thần tớ cũng giống như là Từ Nhu Tình bị cậu xếp vào trong tầng lớp khác, cậu còn có thể nghĩ như vậy sao?"

Trần thiếu Trác tựa hồ là bị vấn đề của cô làm khó, ngẫm nghĩ một hồi lâu mới nói: "Tớ luôn luôn không nghĩ tới khả năng này, bởi vì tớ chưa bao giờ cho phép xuất hiện sự việc tớ không thể khống chế trong cuộc sống của tớ, bao gồm tình yêu. Nếu không có khả năng, tớ liền sẽ không bắt đầu."

Cậu ta biết rõ phấn đấu và phản kháng là gian nan cỡ nào, cậu ta không nguyện ý xảy ra từ đầu.

Tô Hiểu Thần lại nở nụ cười, tươi cười nhu hòa, nhưng nhìn trong mắt Trần thiếu Trác lại có chút khắc nghiệt ngoài ý muốn, "Nếu cậu là Tần Chiêu Dương, tớ nhất định sẽ không thích cậu. Anh ấy đối với tớ không có một chút lợi dụng hay tính lợi ích, mà tớ, cũng là người nằm ngoài kế hoạch trong cuộc sống của anh ấy."

Nhưng Tần Chiêu Dương lại là tiếp nhận cô, cũng vì cô mà thay đổi quỹ đạo của cuộc đời mình.

Sau khi Tần Chiêu Dương đi công tác, Thời gian dảnh dỗi của Tô Hiểu Thần liền dùng đến ép buộc Tần Noãn Dương, từ trước ngày đó ngẫu nhiên nhắc tới, Tần Noãn Dương nói với cô một câu nói.

"Hiểu Thần, kỳ thật anh trai chị cũng không phải rất thích theo nghiệp buôn bán."

lời nói của Tần Noãn Dương luôn luôn không có trọng điểm, Tô Hiểu Thần vừa lược bớt vừa suy nghĩ liền hiểu thấu ý của cô, có phần ngạc nhiên, "Vì em?"

Tần Noãn Dương mím môi cười, ánh mắt có chút xa xăm, "Anh ấy đại khái từng nói với em, kỳ thật anh ấy muốn làm bác sĩ, trước kia thân thể chị không tốt, anh ấy liền nói về sau muốn làm bác sĩ chữa khỏi cho chị. Nếu không theo thương nghiệp, hiện tại anh ấy có vô số khả năng."

Cô ấy dừng một chút, giọng nói vừa chuyển, "Cũng có lẽ sẽ vì chị trở thành bác sĩ, cũng có lẽ sẽ bởi vì trời sinh mẫn cảm đối âm nhạc trở thành nhà soạn nhạc, cũng có lẽ sẽ theo nghiệp chính trị, nhưng duy nhất theo thương nghiệp là tỷ lệ thấp nhất. Năm ấy ông nội chị qua đời, anh trai quỳ ba ngày ba đêm không ăn không uống, bởi vì anh ấy ngỗ nghịch ý của ông nội lựa chọn theo thương nghiệp."

Tô Hiểu Thần im lặng.

Quãng thời gian đó cô nhớ rõ, anh đi rồi rất lâu mới trở về, khi đó cô luôn luôn lo lắng anh sẽ rời đi, nhưng anh ở lại để chăm sóc cô tròn ba năm.

Tần Noãn Dương thanh âm nhẹ nhàng, rất là dễ nghe, "Tuy rằng không thể nói toàn bộ là bởi vì em, nhưng là có hơn phân nửa nguyên nhân là ở em, em có thể ảnh hưởng anh ấy, điểm này cũng đủ để quan trọng."

Tô Hiểu Thần đã nhớ không rõ là từ lúc nào Tần Chiêu Dương nói với cô, nhưng câu nói kia cô thủy chung nhớ rõ, "Có lẽ không có em, anh sẽ có cuộc sống hoàn toàn khác. Nhưng là gặp được em, anh liền vui vẻ chịu đựng."

Nay nhớ tới, một câu này, thậm trí đã thắng trăm câu vạn chữ anh yêu em.

Tần Chiêu Dương chưa bao giờ nói cho cô, anh vì cô làm bao nhiêu, hy sinh bao nhiêu, lại bỏ ra bao nhiêu, anh luôn luôn là người không được tự nhiên như vậy.

Nhưng ngay cả anh ấy như vậy, tại sao cô có thể không yêu cho được?

Vì cô cẩn thận hay lo, hoàn toàn không suy xét mặt khác, cảm tình đơn thuần như vậy nếu là bắt đầu từ hai đứa trẻ vô tư lại có thể đi cùng đến đầu bạc hay không?

Tô Hiểu Thần lại nhấp một ngụm trà, nước trà đã đã có đôi chút lạnh, cô đột nhiên từ trong hồi ức bứt ra, nhưng đáy mắt lại bị hơi nước ướt nhẹp, mù sương một mảnh.

Nhận thấy được chính mình thất thố, cô thật lòng xin lỗi Trần thiếu Trác cười cười."Kỳ thật cậu nói đúng, tớ cũng rất hiểu. Nhu Tình đích xác không cùng một tầng lớp với chúng ta, muốn dung nhập tiến vào rất là vất vả, nhưng những cái này không có cái gì. Nếu như tớ ở trong cảnh ngộ như vậy, chỉ cần Tần Chiêu Dương nói với tớ một câu anh ấy cần tớ, tớ đều sẽ cố gắng sánh vai cùng anh ấy. Nhưng nếu anh ấy không yêu tớ, tớ cũng sẽ không ương ngạnh giống như Nhu Tình, thanh xuân không đáng để hao tổn cho người không để ý đên mình."

Không khí có trong nháy mắt trở nên tế nhị, cậu ta chậm rãi nở nụ cười, tươi cười sáng lạn, "Tớ chính là bị hấp dẫn bởi vì cái này của cậu sau đó từng bước một xa lầy, Hiểu Thần, cậu cũng là việc ngoài ý muốn của tớ. Nhưng cậu may mắn gặp gỡ Tần Chiêu Dương không phải tớ, tớ đã qua những năm tháng liều lĩnh, tớ nghĩ, trong tình huống như vậy tở chỉ còn cách chọn bỏ qua cậu."

Anh khó được thẳng thắn thành khẩn một chút, lại là dưới loại tình huống này.

Anh hơi hơi cúi đầu đung đưa chén trà, nhìn gợn sóng hơi hơi nở bên trong, đáy lòng nổi lên chua xót nồng đậm.

Tô Hiểu Thần đến nói với anh như vậy, giống như là một chút nắng trong ngày mưa dầm, ngay cả nó chỉ là một chút, cũng đủ để ấm áp lòng người. Khi Trung học Trần gia luôn không yên ổn, tranh quyền đoạt thế, anh chính là khi đó chú ý đến Tô Hiểu Thần cả ngày đi theo phía sau Tần Chiêu Dương.

Trên mặt luôn là mang theo cười, ấm áp, lại có chút ngốc ngốc, toàn tâm toàn ý chỉ nhìn một mình anh ta. Ngưỡng mặt lên nhìn anh ta thì luôn là thần thái hào hứng, khóe mắt đều thể hiện tinh thần ấm áp.

Chuyện và người quá mức tốt đẹp, luôn là làm cho người khác muốn chiếm làm sở hữu. Anh muốn đoạt lấy tình cảm, lại làm cho mình nún chân càng sâu.

Nhưng nếu Tô Hiểu Thần là Từ Nhu Tình, anh sợ là nguyện ý buông tha hết thảy sẽ từ từ bị hủy đi.

Hai người nói hết ra, đó chính là thời điểm chấm dứt, Tô Hiểu Thần khoát ngón tay lên trên bàn nhẹ nhàng mà gõ gõ, Ôn ôn nhu nhu cười, "Tớ sẽ đính hôn, cùng Chiêu Dương."

Anh cũng là nhợt nhạt cười, "Tớ biết, chúc cậu hạnh phúc."

"Nhất định." Cô gật đầu, bên môi ý cười càng phát ra ôn nhu.

Trần thiếu Trác cũng rốt cuộc nói không nên lời, nhiều năm thích lại kết thúc nhanh như vậy, bình thản giống như chuyện chưa bao giờ bắt đầu, tươi cười nhẹ nhàng nhợt nhạt của cô bị tiêu tan.

Trừ bỏ Tần Chiêu Dương, cô đối với bất kỳ người nào đều không lưu cho một còn đường sống.

Anh nói cô không hiểu sao? Kỳ thật cô so ai cũng nhìn rất rõ ràng.

Anh nâng chén uống một ngụm trà lạnh, khổ đến mày đều nhíu lại. Tuy thua cuộc mà về, lại tâm phục khẩu phục.