Hơn nửa tiếng đồng hồ ở trên đài, Dung đại chưởng quỹ dù sao cũng lớn tuổi nên đã sớm chịu không nổi, nhìn qua sắc trời rồi lại nhìn xuống phía dưới thấy vẫn còn một hàng dài đang sắp xếp chờ đợi. Lão quay ra bàn bạc một chút cùng với Phượng đại cô nương mấy lão nhân bọn họ sau đó đi tới trước đài, kêu tên tiểu nhị phía dưới đánh lên hai tiếng trống làm cho tất cả mọi người yên lặng.
Dung đại chưởng quỹ khoát khoát tay, ho khan hai tiếng,
” Thời gian đã không còn sớm nữa, cuộc thi đấu ngoạn vật năm nay nên kết thúc tại đây đi. Thật xin lỗi các vị mang đồ vật tới nhưng chưa được giám định, hôm nay không thể xem hết tất cả được, hẹn sang năm lại tới. ”
Lời vừa nói ra, bên dưới liền phát một trận ồn ào.
Mọi người giống như bị hắt một bát nước lạnh vào đầu vậy, tất cả đều phát ra những tiếng kêu bất mãn.
Chuyện như thế này cũng đã từng phát sinh tại những cuộc thi đấu ngoạn vật mấy năm trước, Dung đại chưởng quỹ đối với việc này xử lý thật dễ dàng, lão bình tĩnh lắc nhẹ hai tay,
” Mọi người cũng có thể đem đồ vật của mình đến thỉnh các đại sư
tại nhà của họ. Ví dụ như
mang đến Thanh Dật Các, chỉ cần là thứ
tốt nhất định các chủ sẽ tự
mình xem qua, đúng không thế chất?”
Hắn quay đầu lại nhìn Trương Nguyệt Lãng hỏi.
Trương Nguyệt Lãng vốn được gia đình giáo dục sâu sắc, đối với việc ngoạn cổ vật trân quý thì vô cùng yêu thích nên hắn đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, lập tức gật đầu.
Dưới đài vẫn vang lên tiếng kêu gào bất mãn nhưng so với vừa rồi đã khá hơn nhiều, không ít người đã cân nhắc đến việc khi nào sẽ tìm đến tận cửa Thanh Dật Các nhờ
các chủ hỗ trợ giám định đồ vật. Hôm nay nhìn biểu hiện trên đài của hắn, thấy hắn tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng nhãn lực so với các lão nhân kia cũng không hề kém hơn chút nào.
” Tốt lắm, mọi người nên giải tán đi, cho dù lưu lại cũng vô dụng thôi, chỉ một chút nữa trời sẽ bắt đầu tối, muốn giám định đồ vật cũng không thể a.”
Mọi người dần dần tản ra.
” Chờ một chút!”
Ngay lúc này, bên dưới đài bỗng nhiên vang lên một tiếng rống to,
” Muốn giải tán cũng phải nhìn qua bảo vật của ta một chút!”
Chỉ thấy một đại hán trên mặt râu ria rậm rạp đang vội vã chạy lại gần, trong ngực đang cầm một bọc vải gấp rút đi lên trên đài.
Dung đại chưởng quỹ thở dài một tiếng, hàng năm tại lúc kết thúc cuộc thi so tài ngoạn vật nhất định sẽ đều xảy ra sự việc ngoài ý muốn. Luôn luôn có người cho rằng bảo vật của hắn là độc nhất vô nhị, sống chết cũng muốn được các đại sư
giám định cho.
Nhưng thật ra những bảo vật trân quý như
phượng mao lân giác nào có nhiều như
vậy, có thể dễ dàng rơi vào tay người bình thường.
” Vị huynh đệ kia, chúng ta….”
” Ngươi cứ
từ
từ
đã, ta cho ngươi biết, nếu hôm nay ngươi không nhìn qua bảo bối này chắc chắn về sau ngươi sẽ phải hối hận.”
Đại hán râu rậm xuất khẩu cuồng ngôn, hừ
một tiếng,
” Là do lão tử
hôm nay thiếu tiền nên mới phải đem thứ này lấy ra. Ta cảnh cáo trước một điều dù ta không phải là người trong nghề cũng có thể biết bảo bối này giá trị không hề rẻ, các ngươi nếu như
muốn mua ta cũng sảng khoái đưa ra giá, ít nhất là hai mươi vạn lượng thì hãy mở mồm. Lão tử
không muốn nhiều lời cùng các ngươi. ”
Đám người xung quanh nhất thời hết sức ngạc nhiên.
Hai mươi vạn lượng? Đó là một con số không hề nhỏ!
Bảo bối gì lại đáng giá đến như vậy, không thể ngờ đến giá thấp nhất cũng là hai mươi vạn lượng?
Đại hán nói xong liền đem bọc vải ở trong ngực đặt lên trên bàn.Con người hắn bộ dạng thô lỗ thật không ngờ động tác mở bọc vải ra lại hết sức nhẹ nhàng, thật cẩn thận mở ra ba bốn lớp vải, bên trong lộ ra một cái hộp gỗ to bằng bàn tay.
Hộp gỗ này tuy cũng thuộc loại quý báu những cũng không hề hiếm thấy, trước mặt các đại sư trong nghề thì lại càng không đáng để nhắc đến.
Mọi người trong lòng đoán rằng chắc lại là một người mất trí luôn mơ tưởng đào được bảo bối giúp mình phát tài nên không khỏi có chút coi thường.
Không ngờ khi đại hán kia vừa mở chiếc hộp một đạo hồng quang từ bên trong thoát ra khiến cho ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung ngưng trệ vào một chỗ.
Sau một lát hít thở không thông, tất cả đại sư
ngoạn vật trên đài đều không hẹn mà cùng tiến lên phía trước, khó tin nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đựng đồ vật nọ.
” Đây …..
Đây không phải là huyết ngọc bôi truyền thừa mười đời của Thanh Dật Các sao?”
Dung đại chưởng quỹ khẽ nuốt nước miếng một cái, thì thào nói.
Cái kiểu dáng, hình dạng, màu sắc hồng hồng huyết ngọc này cùng với chi bảo trấn tộc truyền thừa mười đời của Thanh Dật Các giống nhau y như đúc.
Đây chính là chi bảo truyền thừa mười đời của Thanh Dật Các, trong ngoạn vật giới không có khả năng tìm ra một khối huyết ngọc nào có thể so sánh với nhà hắn a. Ngọc sắc trơn bóng, đỏ như máu, cầm trên tay ấm áp không có một chút tỳ vết nào, là dùng khối huyết ngọc hoàn chỉnh điêu khắc nên một cái chén, chỉ có thể dùng bốn chữ
để hình dung………. Hi thế kì trân!
Trong phút chốc, Trương Nguyệt Lãng hoàn toàn quên mất việc chính mình lúc nãy bị dày vò đến nỗi cái eo cũng muốn đứt ra, đột nhiên từ trên ghế đứng vội lên, đi thẳng một mạch lên phía trước nhìn kỹ.
Huyết ngọc bôi gia truyền chính là sinh mạng của gia gia, mỗi năm một lần, chỉ khi đến ngày cúng tế mới dâng lên thờ cúng, chính bản thân mình sau hai năm học tập trở về mới được phụ thân cho phép mang ra nhìn kỹ huyết ngọc bôi một lần. Mặc dù chỉ nhìn một lần nhưng màu đỏ của sắc ngọc cùng với nghệ thuật chạm trổ tinh tế tuyệt luân kia, trong nháy mắt vẫn khiến chính mình còn rung động đến bây giờ.
Cố gắng quên đi đau nhức của nửa thân dưới, dốc sức bước thật nhanh tới cúi đầu nhìn kỹ, môi run run nghi ngờ nói,
” Hình như là…..”