Tiếng Nước Tí Tách

Chương 22

Liều mạng vùng vẫy hồi lâu, cho đến khi cuống họng hô ách, không còn có khí lực giãy dụa, tôi mới buông lỏng, cả người hư thoát hoảng hốt. Cái này mới phát hiện chẳng biết lúc nào, người bên trong đều lui ra ngoài, chỉ còn lại có tôi cùng Viên Phi.

“Tiêu Vũ, cậu nhìn tôi, cậu còn nhận ra tôi không…”

Thanh âm Viên Phi mang theo khóc nức nở, tôi không còn chút sức lực nào nhìn về phía hắn, phát hiện hắn hai mắt đỏ bừng, giống như khóc thật lâu.

“Viên Phi…” Tôi ách cuống họng hỏi.

“Đúng! Là tôi! Tôi nghĩ cậu lại cũng sẽ không tỉnh!”

Viên Phi không rõ là muốn khóc hay muốn cười, khóc cười sờ mặt của tôi, đầu ngón tay tại run nhè nhẹ, giống như không xác định chính mình thật sự chạm được tôi.

Đã xảy ra chuyện gì…

Đem bi phẫn trong ngực toàn bộ phát tiết sau, ý thức của tôi mới dần dần rõ ràng: tôi sống, tôi không bị người tách rời, tôi là Tiêu Vũ, không phải Tôn Nhạc…

“Tôi cũng muốn hỏi cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”

Tiêu Vũ gắt gao nắm tay của tôi: “Cậu đột nhiên biến mất khỏi phòng giáo vụ, không có người thấy cậu rời đi, cậu lại hư không tiêu thất. Sau đó tôi liền nghe nói cậu nhảy xuống khỏi sân thường tòa nhà thí nghiệm, lúc ấy cả người tôi đều lạnh như chết! May mắn… May mắn dưới lầu có đống cát xây dựng, cậu lúc rơi xuống bị nhánh cây ngăn cản, sau đó lại rơi vào đống cát, lúc này mới hữu kinh vô hiểm. Chính là mang cậu tới bệnh viện sau, cậu vẫn không tỉnh, bác sĩ nói tim cậu đập rất loạn. Biết không? Trái tim của cậu từng một lần đình chỉ, chính là không đợi bác sĩ chuẩn bị kích điện, thân thể của cậu lại như bị kích điện vô hình kích bắn lên, tất cả mọi người đều xem choáng váng, vài cái sau tim của cậu liền khôi phục.”

Nguyên lai… Một ít cắt đoạn không phải là mộng… thật sự tôi từng trải qua một đoạn này… Ít nhất là trên tinh thần đã trải qua một đoạn kinh nghiệm thuộc về Tôn Nhạc…

“Ha ha… Cảnh sát đều sợ… Tôi nghĩ bọn họ đã xác nhận chúng ta là bị không sạch sẽ gì đó quấn lên, tôi cũng không còn tiếp nhận điều tra, ngược lại bị bảo vệ nghiêm mật… Biết không? Cậu hôn mê ba ngày, tim tôi cũng như chết ba ngày…”

“Viên Phi…”

Tôi lấy tay nhẹ nhàng mà vuốt ve gương mặt hắn, Viên Phi si ngốc nhìn tôi, chậm rãi cúi thân: “Nếu như cậu không tỉnh… Tôi thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt…”

Cái hôn ôn nhu, nhẹ nhàng liếʍ láp môi tôi. Tôi có chút hé miệng mời hắn, Viên Phi cẩn thận đem lưỡi thăm dò vào trong miệng của tôi, tim bất quy tắc nhảy lên, theo lưỡi cùng lưỡi thật sâu đan vào mà càng thêm dồn dập.

Không là lần đầu tiên cùng người hôn môi, lại là lần đầu tiên có loại cảm giác hít thở không thông. Không là lần đầu tiên cùng hắn hôn môi. Lại là lần đầu tiên từ trong nụ hôn cảm giác được nồng đậm ràng buộc. Nguyên lai, hôn xác thực là một chuyện phi thường mỹ diệu, phảng phất thế gian vạn vật cũng không còn quan trọng, chỉ còn tồn tại nụ hôn này suốt đời suốt kiếp.

Không biết qua bao lâu, hai môi mật hợp mới lưu luyến không rời tách ra, Viên Phi mặt có chút hiện hồng, tôi nghĩ tình huống của tôi cũng không sai biệt lắm. Không tiếng động nhìn mắt đối phương, sau đó đồng thời ngượng ngùng nở nụ cười. Viên Phi cười nắm tay tôi, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng hôn.

“Không nên lại tách ra được không?” Viên Phi nghiêm túc hỏi.

Tôi có chút cười cười, lại không có trả lời vấn đề này.

“Là anh ta đem cậu đẩy xuống sao?” Viên Phi đột nhiên hỏi.

Tôi khẽ giật mình, mới vừa rồi còn tình ý liên miên Viên Phi giống như đột nhiên thay đổi một người, trong mắt hắn lập loè hàn quang khiến tim đập nhanh, tay tôi bị hắn cầm có chút đau nhức.

“Viên Phi…” Tôi nhỏ giọng gọi một tiếng.

Viên Phi cái này mới hồi phục tinh thần lại, cuống quít buông lỏng tay tôi, tràn đầy áy náy xin lỗi.

Tôi nhàn nhạt cười cười: “Tôi còn sống, không phải sao? Nếu như anh ta muốn gϊếŧ tôi, tôi đã không tỉnh lại, cậu cũng biết điểm này.”

Đáy mắt Viên Phi hiện lên vài phần hoang mang, hắn khẩn trương cùng sợ hãi khi hắn cho rằng tôi nhất định sẽ chết, hắn cuồng hỉ cùng trấn an khi tôi tại lúc hắn tuyệt vọng nhất lại như kỳ tích tỉnh lại. Cùng với nó, chính là hắn không rõ, không rõ vì sao điều xấu không ai có thể tránh được lại ở trên người tôi xảy ra kỳ tích, giống như tôi cũng không hiểu.

Có lẽ… Tôn Nhạc là cố ý? Anh ta muốn cho tôi thể nghiệm đến không cam lòng cùng phẫn hận trước khi chết của anh cho nên đem tôi đẩy xuống dưới? Sau đó lại để cho tôi mắc qua nhánh cây, vừa vặn rơi vào trong đống cát, bởi vì anh không muốn tôi chết…

Chính là, tôi một chút cũng không rõ… Tại sao lại tái hiện kinh nghiệm của anh trên người tôi? Vì cái gì không gϊếŧ tôi?

Anh không có lý do gì khoan dung với tôi như vậy, dù sao đã từng có một lần anh thật sự nghĩ muốn gϊếŧ tôi, là cái gì làm anh cải biến chủ ý?

Tôi cùng Viên Phi nói chuyện phiếm vài câu liền có chút mệt nhọc, Viên Phi thay tôi đắp kín chăn sau mới rời đi. Tôi giữa mơ hồ không biết ngủ bao lâu, trong đó bị đánh thức lần đầu, là hộ sĩ đến rút máu, đo huyết áp, tôi mơ mơ màng màng nháy mắt, vô hồn nhìn lướt qua, trong phòng đã một mảnh đen kịt, hẳn là hơn nửa đêm, sau đó liền trầm trầm ngủ.

Lại không biết qua bao lâu, một tiếng vang rõ ràng sâu kín quanh quẩn trong đầu tôi:

‘Tí tách’

Không chút phòng bị tôi bị một tiếng vang thẳng vào trong óc này bừng tỉnh, người trong mơ màng vốn yếu ớt, một cái cả kinh này cơ hồ làm tôi cả người chết lặng, toàn thân lạnh lẽo.

Tôi bụm lấy ngực, hơi thở mong manh cười khổ mà nói: “Nếu như anh không muốn đem tôi ngã chết… Cần gì phải đem tôi hù chết…”

Có lẽ, nguyên nhân

hắn

nhiều lần không trí tôi chết là vì

hắn

muốn đem ta dọa điên? Mà không phải vô cùng đơn giản để cho tôi chết luôn coi như xong?

“Thù dai như vậy sao…” Tôi tự giễu lẩm bẩm, nhưng tôi biết rõ

hắn

không có trả lời.

Chính là, tôi không có lại nghe được tiếng nước rơi thứ hai. Tôi hồ nghi nhìn chung quanh một lần. Phòng bệnh đen kịt, không có một bóng người, trong bóng tối cũng không có bất luận cái gì khác thường tồn tại.

Chẳng lẽ tôi nghe lầm? Chính là loại tiếng nước trực tiếp vang lên trong đầu này sao có thể nghe lầm? Hay là, tôi đối thanh âm này quá mức sợ hãi, cho nên mới ‘ngày mơ đêm nhớ’?

Kinh hãi qua đi vẫn còn nỗi khϊếp sợ làm tôi thở dài một hơi, cảm giác trong cổ khô khốc. Tôi gian nan đứng lên, sờ ấm trên tủ đầu giường, lại đυ.ng đến một chồng dày đặc gì đó. Ta hoang mang mở đèn đầu giường, thấy rõ đó là cái gì thì cả kinh trợn tròn mắt.

Bảy phần hồ sơ, xếp cùng một chỗ, chỉnh tề đặt ở trên tủ đầu giường. Mà tôi xác định, ban ngày lúc Viên Phi còn ở, vốn không có cái này!

Tôi khổ sáp cười cười, xem ra… Cũng không phải tôi nghe nhầm…

Tôi nhận mệnh cầm hồ sơ, cởi bỏ dây buộc, làm như nói cho

hắn

không biết đang ở phương nào lẩm bẩm: “Anh đã nhất định muốn toi xem, tôi đây xem là được…”

Nguyên bản vô cùng khát vọng biết được đáp án, tôi lại không biết tại khi nào đã không dám tìm tòi đáp án nữa. Khi lần

hắn

đẩy tôi đi lấy những hồ sơ này, chúng nó trong mắt tôi đã biến thành một đáp án đáng sợ, đáp án sẽ làm tôi vô cùng sợ hãi…

Cho nên tôi một lần một lần muốn đem chúng nó bỏ qua, lại một lần một lần bị

hắn

cưỡng chế đặt ở trước mắt tôi.

Vì cái gì đáp án này nhất định phải do tôi tới giải đáp?

Nếu giống tôi phía trước suy nghĩ, Tôn Nhạc là vì bị Viên Phi vứt bỏ mà sinh ra oán hận, lại vì sao không có lập tức gϊếŧ chết Viên Phi, mà là từ người không quan hệ ra tay? Nếu như là muốn Viên Phi ở lại cuối cùng, lại vì sao khi gϊếŧ tôi lại hạ thủ lưu tình? Lưu lại mạng của tôi?

Là trọng yếu hơn… Nếu như tôi rơi lầu hôn mê sau những gì tôi trải qua chính là Tôn Nhạc nghĩ nói cho tôi biết, vậy nguyên nhân là cái gì? Anh nghĩ giải oan? Lại vì sao phải gϊếŧ chúng tôi? Tôi mở phần thứ nhất hồ sơ, hồ sơ thuộc về Tiểu Xán. Có lẽ là bởi vì trong mộng nghe được có người nhắc tới tên ‘Tiểu Xán’, cho nên tôi vô thức tra trong bản ghi chép một chút. Năm trước nghỉ hè nhóc làm một cái giải phẫu, bởi vì khôi phục chậm chạp cho nên khai giảng sau xin nghỉ bệnh một tháng.

Chậm rãi nhớ lại, trước kia cùng Tiểu Xán đi tắm, phát hiện dưới xương sườn nhóc có một loạt sẹo khâu, nhóc nói, là lúc trước nhóc mổ lưu lại…

‘Tí tách’

Sau tiếng nước nhẹ nhàng, trước mắt tôi lắc lư từng màn ảo giác như có như không:

Tiểu Xán tiều tụy nằm trong phòng bệnh, toàn thân cắm đầy máy móc. Mẹ của nhóc ở bên cạnh khóc như đứt từng khúc ruột. Tiểu Xán ba ba mặc áo khoác trắng, cũng ở bên cạnh âm thầm gạt lệ. Lúc này hộ sĩ chạy đến, nói cho ông biết có một bệnh nhân cần khám gấp, vì vậy bác Kim xoay người đi ra ngoài. Trước mắt nhoáng một cái, chính là Tôn Nhạc bị một đám người đẩy vào phòng giải phẫu. Sau đó, tôi nhìn thấy bác Kim cầm báo cáo bệnh án của

Tôn Nhạc tinh tế nhìn, sắc mặt dần dần nổi lên biến hóa…

“Tiểu Xán thận…”

Tôi không tự chủ được thì thào lên tiếng, nguyên lai… Hết thảy hết thảy căn nguyên… Trong này…

Tôi thả hồ sơ trong tay. Lại cầm lên hồ sơ của Khổng Tố Lâm.

Tôi nhớ Khổng Tố Lâm từng trong một lần nói chuyện phiếm mi phi sắc vũ nói qua, nghỉ hè năm trước nó ra một hồi tai nạn xe cộ nghiêm trọng, cửu tử nhất sinh, lúc ấy nguyên truyền máu liền dùng hai tương máu. Tuy nhiên không bài trừ nó phần khoác lác, nhưng là nó từng đại lượng truyền máu xác thực là sự thật rõ ràng.

“Khổng Tố Lâm máu…”

Tôi thả hồ sơ trong tay, lại cầm lấy hồ sơ Mục Mộc.

Nghỉ hè năm trước, nó đã từng làm giải phẫu, khai giảng sau còn ở bệnh viện quan sát, cho nên xin nghỉ bệnh nửa tháng.

Vẫn là lần nói chuyện phiếm kia, khi Khổng Tố Lâm khoác lác xong, Mục Mộc từng hời hợt nói nó cũng làm giải phẫu, nói là công năng tạo máu không tốt, từng ghép tủy, còn nói lúc ấy vì tìm tủy phù hợp tốn hao một phen công phu.

“Mục Mộc tủy…”

Sau đó là Từ Bình.

Tôi không cần xem cũng đã đoán được chuyện gì xảy ra. Nhà Từ Bình từng phát sinh tai nạn, toàn thân Từ Bình bị bỏng trên phạm vi lớn, cho nên làm phẫu thuật ghép da.

“Từ Bình da…”

Tôi cầm lên hồ sơ của Ngô Phàm, mở ra sau lại phát hiện một điểm giống nhau, cũng là một cái ắt không thể thiếu, máu của bọn họ hình tất cả đều là nhóm máu A…

Tương ứng, tôi lại hoang mang. Bởi vì tôi là nhóm máu B, mà Viên Phi nhóm máu O, hơn nữa tôi cùng Viên Phi cũng không từng nằm viện. Nói cách khác, tôi cùng Viên Phi cũng không có làm phẫu thuật qua, đây chính là nguyên nhân hai đưa tôi nhiều lần cùng Tôn Nhạc mang đến tử vong thoáng gặp sao?

Tôi nhìn chằm chằm vào hồ sơ trên tay, Ngô Phàm cận thị nặng, dùng lời của anh mà nói, nghiêm trọng về sau sẽ có nguy cơ bị mù, cho nên mắt của anh từng làm phẫu thuật.

‘Tí tách’

Theo tiếng nước vang lên, trước mắt của tôi lại một lần nữa thoáng hiện ảo giác:

Một nữ tử khóc đến cơ hồ quỳ rạp xuống đất, nàng bi thương gào thét: “Bác sĩ! Con của tôi không thể mù a! Nó thật vất vả mau tốt nghiệp! Cầu bác sĩ cứu nó! Cứu nó!”

Bác sĩ khó xử nói: “Chính là người hiến giác mạc dù sao cũng là số ít, rất nhiều người đều phải đợi…”

Nam tử một mực ôm nữ nhân lặng yên đi ra phía trước, vụиɠ ŧяộʍ nhét vào trong tay bác sĩ một cái bọc giấy, rất dày, rất nặng…

“Cầu bác sĩ! Đứa nhỏ này tương lai tất cả trong tay bác sĩ!”

Bác sĩ lộ ra vẻ mỉm cười, thấy chung quanh không người sau mới thần bí hề hề nói: “Hiện tại biện pháp duy nhất bắt đầu mua từ chợ đêm, ta biết rõ hiện tại đúng lúc có giác mạc phù hợp, bất quá người muốn rất nhiều a…”

Nam tử lập tức nói: “Tiền không là vấn đề! Phiền bác sĩ! Cần bao nhiêu cứ mở miệng!”

Bác sĩ mỉm cười vỗ vỗ vai nam tử.

Hình như có một đám gió nhẹ gợi lên, gợi lên ảo giác như sương trước mắt, bạch y bác sĩ tiếu dung nhàn nhạt trong khoảnh khắc bị bóp méo, giống như quỷ mị dữ tợn làm người sợ hãi.

‘Tí tách’

Tôi đã hiểu… Toàn bộ đều đã hiểu…

Tiếng ‘Tí tách’ kia không phải tiếng nước, mà là tiếng từng giọt nước mắt yếu ớt không cam lòng oán hận mà rơi xuống đất trời dơ bẩn, linh hồn không thể khóc dùng huyết lệ ngưng tụ thành từng giọt nước, bi thương hướng về số mệnh không cách nào chôn vùi, nhỏ yếu lại sợ hãi, cho nên không cách nào cự tuyệt, quanh quẩn tại trong đầu.

‘Tí tách’

Tôi bỗng nhiên run lên: “Anh muốn đoạt lại con mắt? Kế tiếp là lão đại?”

‘Tí tách’

Tôi bỗng nhiên xoay người xuống giường, trong nháy mắt mũi chân chạm đất ngã nhào xuống, toàn thân xương cốt như nát bấy kịch liệt đau nhức đau. Tôi giờ mới nhớ tới, tôi là một bệnh nhân theo lầu 7 rớt xuống.

“Không cần… Lại gϊếŧ người…”

‘Tí tách’

“Tôi giúp anh đòi trở về… Đòi về ánh mắt của anh… Cho nên… Xin anh buông tha lão đại được không …”

‘Tí tách’