Đừng Nghĩ Em Sẽ Thuộc Về Người Khác

Chương 59: Tôi sẽ luôn ở bên em (2)

Cố gắng lắm nhưng vẫn chưa có thể ngủ được, Tú nằm bất động, nhắm mắt lại. Chợt nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra có chút giật mình, bộ não nhanh chóng tưởng tượng đến một loạt hành động có thể diễn ra tiếp theo. Phúc sẽ đến và bế Tú sang giường, đắm chăn cẩn thận. Hay đến đứng nhìn một lúc rồi bỏ đi. Hoặc nằm vào chung khoảng trống chật hẹp này.

Phúc đứng trước cửa phòng tắm nhìn thân thể nhỏ nhỏ nằm trên ghế sofa phía xa kia. Không biết là cô ấy làm gì lại nằm đó, là đang chờ đợi điều gì hay là ngủ? Nếu ngủ thì chiếc giường rộng lớn kia không nằm lại sang đây thu người vào chiếc ghế đó? Phúc chầm chậm bước đến...

Thời gian khi nhắm mắt lại mà vẫn không ngủ được tưởng chừng trôi thật nhanh nhưng nó lại nặng trịt trôi đi chậm chạp. Tú vẫn chưa ngủ được và vẫn chưa ý thức được hành động tiếp theo của người kia là gì! Hồi hộp! Sao lại hồi hộp thế này chứ? Tú khẽ thay đổi tư thế.

Phúc tiến lại rất gần, khẽ nhìn Tú. Trông thì vẫn chưa ngủ, nhưng lại muốn ngủ. Rốt cuộc tại sao lại muốn ngủ ở ghế sofa chứ? Hay ngại? Vì nụ hôn đó? Không phải lần đầu chứ? Phúc khẽ bật cười. Anh từ từ cúi xuống, Tú vẫn chưa cảm nhận được gì. Có lẽ người ta nói: "Giác quan thứ sáu của con gái rất nhạy cảm" ngoại lệ với Lưu Diễm Tú.

Mí mắt dài dài cong cong run khẽ, hơi thở chưa đều, cơ thể vẫn hay cử động nhẹ, chắc chắn vẫn chưa chìm mộng. Phúc định gọi nhưng lại nghĩ. Tú là người cứng đầu, nếu đã chọn sang đây ngủ chắc chắn có đuổi cũng không chịu sang giường ngủ. Nhưng cô ấy cũng thật ngốc, nếu có ngại nói chuyện sau khi hôn thì ít ra cũng nghĩ: Phúc là nam nhân, sao lại để nữ nhân nằm ở sofa mà ngủ được!

- Tú. Sao cậu lại nằm ở đây?

Nhưng cuối cùng Phúc cũng chịu mở lời. Tú nghe tiếng Phúc gần như vậy có chút giật mình, rồi ngại. Cậu ta sang đây từ lúc nào? Sao mình không cảm nhận được nhỉ? Bị làm cho tỉnh giấc, Tú lại giả là đang ngủ, nhắm mắt lại nói.

- Tôi muốn ngủ ở đây. Tôi ngủ rồi làm ơn đừng làm phiền.

Phúc cười.

- Thế thì.....

Tú chỉ nghe hai chữ "Thế thì" rồi mất tăm, chợt ngạc nhiên nghĩ không lẽ tai bị lãng, chỉ nghe được hai chữ? Thật sự mà nói ai lại thích nằm trên cái cứng nhắc này mà ngủ chứ, thế nên Tú đã nghĩ thế nào thì Phúc cũng sẽ đề nghị Tú sang giường ngủ, hay là bế Tú sang giường. Nhưng ngoài "thế thì" ra thì chẳng nghe được gì nữa cũng chẳng có một hành động nào. Tú chợt mở mắt, quay lại nhìn. Phúc đã không còn đứng đây nữa. Tú hơi nhăn mặt. Cái gì vậy trời? Tú bật người ngồi dậy, quay ngoắc chín mươi độ sang trái. Hắn đang sang giường và cứ thế ngủ sao? Hắn ta là thể loại gì vậy? Là loài nào trên trái đất này mà chút phong độ đàn ông cũng không có? Mất đĩa bay sao? Ai lại ác nhân ác đức như thế chứ?

Bước đi thật bình thường, Phúc mỉm cười. Cậu muốn ngủ thì cứ ở đó ngủ đi! Chợt nhìn vào chiếc cửa kính, thấp thoáng ánh mắt tức giận của Tú đang dõi theo mình, Phúc dừng lại. Tú thấy lạ, sao lại dừng rồi? Tú hơi thấp thỏm nghe ngóng một chút. Tất cả đều bị Phúc sớm phát hiện, không muốn để Tú đã ngại lại không có đường thoát thân, Phúc chầm chậm quan sát một chút.

Tú ngây thơ vẫn chưa biết mình bị phát hiện đi, vẫn cứ cố gắng nhìn ngó rồi suy đoán thử rốt cuộc Phúc đang làm gì. Chợt Phúc nhìn sang một bên, Tú chợt giật mình, vội vàng hạ thấp đầu xuống. Phúc liếc sang bên cánh cửa kính đó thấy được, vẫn là hé nụ cười nửa miệng quyến rũ. Anh lại quay đầu về hướng cũ, chân bước thêm vài bước.

END CHAP