Nghịch Ái

Chương 3

Editor: Phương Nam công tử

Beta-reader: Tử An tiên sinh

Lăng Cường có khi hai ngày không về nhà.Tuyệt đối không muốn về nhà để rồi nhìn thấy ông già đó.Nghĩ đến biểu tình hắn khóc lóc nói lời xin lỗi, Lăng Cường thật hận không thể một phen bóp chết hắn.Hắn có tư cách gì mà xin lỗi?!

Hắn chính là tên phản bội chết tiệt!

Nghĩ đến bản thân đã từng điên cuồng bao nhiêu, vì hắn nỗ lực hết sức, y liền thấy ghê tởm đến phát ói!

“Nghĩ gì vậy? A Cường. Trông cứ như ác quỉ ăn thịt người.”

Tiếng vỗ vai cắt đứt tâm tư Lăng Cường.

“Đúng, ông chính là muốn ăn mày!” Lăng Cường tặng cho thằng bạn thân cái nhìn xem thường, “Mẹ nó, có em quên bạn, có em trai cưng bên người, liền vứt ngay thằng bạn già vừa đáng thương vừa cô đơn là tôi đây sang một bên, cậu rốt cuộc có còn nhân tính hay không a?”

Tiếng động lớn làm quán bar xôn xao, hai kẻ gây chú ý đẹp trai chói loà vẫn tiếp tục ngồi trong góc cười mắng nhau.

“Cô đơn đến đáng thương? Không thể nào, bác trai không phải sống cùng cậu sao?” Đỗ Nhược Phong nghe được ông bạn tốt nói vậy, không khỏi hiếu kỳ nhíu mày.

“Không được nhắc đến hắn trước mặt tôi!”

Thấy bạn tốt bày ra trên mặt biểu tình tàn bạo, Đỗ Nhược Phong một chút cũng không sợ. “Trong miệng tuy không nói tới, nhưng bác ấy có thể biến mất khỏi lòng cậu sao?”

“Đỗ Nhược Phong! Cậu ít sắm vai thầy thuốc ưa quan tâm đi. Mẹ nó tâm lí tôi còn không biến thái đến mức cần xem bệnh.”

“Đem papa ruột đi hành hạ thành tàn tật còn không bảo biếи ŧɦái? Lăng đại thiếu gia, tiêu chuẩn để định nghĩa biến thái của cậu thật đúng là kỳ lạ a.”

“Tôi đã nói rồi, hắn không phải là papa tôi!! Chỉ là một tên đê tiện cho người ta muốn chơi lúc nào liền chơi lúc nấy mà thôi!”

“Lăng Cường! Tự tát vào mồm cho sạch sẽ đi, cậu làm sao lại gọi bác trai như thế? Dù gì bác ấy cũng là người sinh ra và nuôi dưỡng cậu, không được nói quá đáng.”

“Tôi muốn kêu thế nào liền kêu thế nấy, cậu đừng nhiều lời.”

“Tôi nói bao nhiêu lần rồi, không nên giẫm vào sai lầm của tôi với Tiểu Thần, yêu hắn là tốt nhưng hãy hảo quý trọng hắn, bằng không có một ngày hắn…”

“Có một ngày cái gì? Có một ngày hắn chết đi? Ha ha…” Lăng Cường đột nhiên cất tiếng cười to, “Vậy để hắn xuống địa ngục đi thôi! Cho hắn dưới địa ngục cũng nếm thử những dày vò tôi đã trải!”

“A Cường…” Đỗ Nhược Phong thấy bạn thân trên mặt tràn đầy hận ý, trong lòng không phải không hiểu.

Một năm trước Lăng Cường phải trải qua thống khổ, hắn đều chứng kiến.Đó là tuyệt vọng cơ khổ làm một người triệt để mất đi ý chí sinh tồn…

“Yên tâm, tôi không chết được.” Lăng Cường thấy ông bạn trên mặt đầy quan tâm, hơi cười cười, “Trước khi người kia chưa bị tôi tra tấn cho chết, tôi sẽ không chết đơn giản như vậy.”

“Cậu nói bậy bạ gì đó a? Động một tí lại chết chóc, chán sống rồi sao?” Đỗ Nhược Phong giận dữ trừng mắt.

“Tôi làm gì mà chán đời, tôi sống vui vẻ cực kì ấy chứ, mỗi ngày chơi đùa hắn bằng nhiều cách, thực sự là sướng kinh hoàng luôn, ha ha… Lại đây, uống rượu, uống rượu.”

“Uống chết cậu đi tên hỗn đản này! Nói cậu bao nhiêu lần rồi, mọi việc một vừa hai phải thôi, không nên quá đáng thế, cậu ——” Đỗ Nhược Phong nói đến phân nửa, đột nhiên sắc mặt trầm xuống.

Lăng Cường đột nhiên thấy vẻ mặt y một đống, không khỏi hiếu kỳ nhìn theo ánh mắt y ——Trong quán bar ồn ào suồng sã, xuất hiện một cậu chàng làm xung quanh tạm thời lặng ngắt như tờ. Cậu trai tuấn mỹ giống như thần Apollo hạ phàm, khiến tất cả một đám ong bướm đều điên cuồng cả lên!

“Đẹp trai quá nha, lần đầu tiên lại đây à?”

“Tôi mời một ly nhá?”

“Cưng tên gì vậy?”

“Cho tôi số điện thoại di động của cưng được không?”

Trong giây lát, chàng trai đã bị một đám cả trai lẫn gái vây quanh chồng chất, tắc nghẽn đến nỗi con kiến chui không lọt luôn.

“Tránh ra.”

Câu đầu tiên mà cậu đẹp trai siêu cấp mỹ mở miệng nói chính là cự tuyệt không chút lưu tình.

“Ứ ừ, không nên phủi người ta như thế nha.”

“Đúng đó, tới nơi này chính là muốn giải phóng tinh thần mà hảo hảo chơi a.”

“Khúc nhạc này không tệ nè, chúng ta cùng nhảy đi?”

Ở trong quán bar cao cấp của thành náo nhiệt nhất này, mọi người gặp qua kẻ dễ nhìn không có thành ngàn thì cũng trên trăm, nhưng lại chưa bao giờ gặp qua cực phẩm mỹ nam siêu cấp bực này, nên mặc kệ đối phương dù lạnh lùng cự tuyệt ra sao đi chăng nữa, mọi người vẫn tiếp tục kiên nhẫn chèo kéo.

“Tôi bảo tránh ra đi!” Ánh mắt cậu trai như điện, một tiếng quát lạnh, uy chấn tứ phương.

Mọi người đều sợ đến ngực một trận hồi hộp, biết nếu tiếp tục thêm nữa e không tốt, đành phải sờ sờ mũi mà tay trắng ra đi.

Cậu chàng hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý quanh cậu mình truyền đến ánh mắt bất thường, chỉ lo chăm chú nhìn xung quanh, dường như đang tìm vật gì đó.

“Tiểu Thần, lại đây.” Đỗ Nhược Phong đột nhiên đứng dậy vẫy vẫy tay.

Cậu trai vừa nhìn thấy Đỗ Nhược Phong, hàn băng trên mặt lập tức tan chảy như tuyết đầu mùa, lộ ra một bộ dáng tươi cười như ánh mặt trời sáng lạng tới cực điểm.

Mọi người vừa thấy lập tức lại đổ liêu xiêu.

“Anh!” Đỗ Nhược Thần sải bước dài lên phía trước, một phát đã đem Đỗ Nhược Phong kéo vào trong lòng.

“Cưng thế nào lại chạy tới hả? Anh không phải bảo cưng ở nhà chờ anh sao?” Đỗ Nhược Phong tức giận đẩy đẩy thằng em.

Là bởi vì biết em trai âu yếm nhà mình mỗi lần xuất hiện tại mấy nơi thế này khẳng định sẽ đeo thêm một đống ruồi bọ mê gái đáng ghét, vậy nên y mới không cho hắn đi theo đó.

“Em không cần! Em mới không dám để anh ở chung một mình với tên rất không tiết tháo này.”

“Nè nè, Đỗ thiếu gia, mắc mớ gì cậu luôn nói tôi không tiết tháo? Lăng Cường tôi đã *** loạn hay cường bạo cậu rồi hả?” Lăng Cường nghe vậy lập tức nhảy dựng lên kháng nghị.

“A Cường, không cho phép cậu nói bậy! Còn nữa, Tiểu Thần, đừng có lúc nào cũng đối với anh Cường không lễ phép như thế.” Đỗ Nhược Phong thấy hai người kia vừa thấy mặt mà bắt đầu cãi nhau, không khỏi đau đầu.

Bất quá chuyện này bản thân mình ít nhiều cũng có chút trách nhiệm, nếu lúc trước y không dối gạt với hắn là bỏ trốn cùng Lăng Cường kết hôn, nhiều năm qua Tiểu Thần cũng sẽ không đối với bạn tốt của y căm hận như vậy.Hiện tại đột nhiên muốn em trai thay đổi thái độ ngay lập tức, sợ rằng có chút khó khăn.Quả nhiên, mới có một lát, Tiểu Thần liền không nhịn được nữa.

“Anh hai, chúng ta đi thôi.”

“Tiểu Thần, anh vừa mới đến có một tí, đừng vội đi mà, anh hai và anh Cường vẫn đang bàn bạc chút chuyện.”

“Bàn bạc? Tôi thấy các anh là đang lập kế hoạch làm sao để dạy dỗ vị bác sĩ không may kia mới đúng ha?” Đỗ Nhược Thần nói trúng tim đen.

Lăng Cường nghe vậy cười to. “Ha ha, A Phong, em trai cậu thật thông minh nha, nói trúng phóc, không sai không sai.”

“Hừ, về nỗi lòng biếи ŧɦái này của anh chưa cần dùng đến thông minh tài trí của bản thiếu gia đâu. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết.”

“Tôi không thích các người dùng thái độ như thế bàn tán về bác trai có ơn cứu mạng với tôi, tôi đi trước.” Đỗ Nhược Phong lạnh lùng đứng dậy, xoay người bỏ đi.

“Chết tiệt! Đều là anh làm hại. Lăng Cường, quả này tôi sẽ khắc sâu trong đầu đó! Anh hai, anh chờ em một chút!” Đỗ Nhược Thần vừa nhìn đến anh trai bỏ đi, còn lòng dạ nào ngồi lại nữa, vội vội vàng vàng đuổi theo.

Đuổi tới bãi đỗ xe cạnh quán bar, Đỗ Nhược Thần mở cửa xe ngồi vào kế bên tay lái. “Anh à, xin lỗi, anh đừng giận, đều là em sai, em xin lỗi là được.”

“Tiểu Thần, anh hai không có giận cưng.” Khẽ thở dài, Đỗ Nhược Phong tắt đi động cơ đang khởi động, quay đầu nhìn thằng em mặt mày y như con chó nhỏ vừa làm chuyện gì sai. “Anh chỉ là không thể ngoảnh mặt làm thinh, anh không muốn thấy sự tình phát triển theo hướng bi kịch. Anh làm không được, cưng hiểu không? Hiện tại anh chỉ cần nhìn đến Lăng Cường và ba y, lại nghĩ về quá khứ của chúng ta…”

“Anh hai, anh đừng khổ sở như vậy, đều là em sai, trước đây em không nên đối với anh tệ bạc như vậy, anh đánh mắng em đi, hay chém em một đao cũng được, chỉ cần anh hết giận, anh muốn thế nào cũng được.”

“Cưng lại nói bậy bạ gì đó hả?” Đỗ Nhược Phong nâng lên khuôn mặt cúi thấp của em trai, ôn nhu nhìn chằm chằm hắn, “Anh hai làm sao có thể đánh chửi cưng chứ? Anh yêu cưng còn không đủ nữa là.”

“Anh…” Đỗ Nhược Thần cười ngây ngốc, một chút cũng nhìn không ra tổng tài Đỗ thị xí nghiệp với dáng dấp khôn khéo lợi hại thường ngày.

“Cưng nha, thế nào lại cười y hệt tên ngốc chẳng ra sao như vầy đây?”

“Tiểu Thần hảo yêu thích anh hai, chỉ cần có thể ôm anh mỗi ngày, em tình nguyện làm tên ngốc chẳng ra sao cả đời.” Đỗ Nhược Thần nói lời dỗ ngon dỗ ngọt chính là hàng loạt pháo được bắn ra, một chút cũng không dừng lại.

“Tiểu Thần…” Hết lần này tới lần khác Đỗ Nhược Phong đều chống cự không được lời ngon tiếng ngọt của thằng em, nghe được hắn nói như vậy, thân thể lẫn hồn phách phút chốc một trận mềm yếu.

“Anh… Em muốn làm…” Điển hình của việc lựa gậy đánh rắn là thế này đây.

“Không được, ở trong xe sẽ bị người ta thấy đó.”

“Sẽ không đâu, ở đây ít ánh sáng, cho dù có người đến chăng nữa, cũng chỉ là thấy xe rung rung mà thôi, không sao hết. Lại nào, anh hai, Tiểu Thần đều cương muốn chết luôn rồi.”

Cởi quần mình ra, Đỗ Nhược Thần móc ra cự căn hùng vĩ, nhẹ nhàng mà đè ép đầu anh hai xuống dưới.

Đỗ Nhược Phong kỳ thực động tình từ lâu, chỉ là lo lắng bị người bắt được, hiện tại nghe được cậu em nói như vậy, lập tức yên tâm mà to gan há mồm ngậm vào côn th*t mỹ muội đã nếm qua vô số lần kia. Trước tiên ở chỗ sâu trong yết hầu cố sức hút một chút rồi sau đó cấp tốc phun ra. Đỗ Nhược Thần tựa như bị sấm sét bổ trúng luôn! Một dòng điện cường đại nhất thời từ bụng dưới tuôn lên!

“A a —— hảo sướng a… Anh… Anh à… Anh hút em sướng muốn chết…”

“Sách… Sách…”

“Cáp Aha a… Không được, em chịu không nổi… Anh, mở chân ra, em muốn đi vào!”

“Hảo hảo —— tiến đến, nhanh lên một chút tiến đến!”

“A a —— sướng chết mất! Anh, anh!”

“—— a a —— Tiểu Thần… Nhẹ một tí nhẹ một tí —— cưng muốn đem anh hai gϊếŧ chết sao —— hảo sâu a —— “

“Phù phù… Anh…anh… Thật thoải mái… Thật thoải mái… Em yêu anh chết mất…”

“Anh cũng yêu cưng lắm… Hảo yêu cưng a… Tiểu Thần… A a… Anh hai muốn điên rồi… Hảo lớn hảo lớn…”

Hai người làm đến trời đất mù mịt, quên hết tất cả, chẳng hề hay biết bên ngoài xe có một người đã hoàn toàn ngây ra như phỗng.

Do ông bạn tốt để quên di động trong quán nên Lăng Cường đuổi tới bãi đỗ xe, thấy xe rung y như bị động đất, không khỏi lộ ra một tia mỉm cười vừa cực kỳ hâm mộ vừa sầu muộn.

Bên ngoài phòng giải phẫu yên tĩnh đến kim rơi có thể nghe. Một nhóm người nhà đã ở đây lo lắng chờ tròn năm tiếng. Ngọn đèn trong “Phòng giải phẫu” vừa tắt một cái, mọi người lập tức khẩn cấp tiến đến. Cửa phòng giải phẫu mở ra, bệnh nhân vừa kinh qua ca giải phẫu cấy ghép gan nằm ở trên giường bệnh, được y tá vững vàng đẩy ra.

“Lăng giáo sư, Lăng giáo sư, xin hỏi tình huống cha tôi như thế nào?”

“Đúng vậy, Lăng giáo sư, thằng nhỏ nhà tôi giải phẫu thuận lợi chứ?”

Lăng Thanh Lam sắc mặt tái nhợt, mặt lộ vẻ uể oải đối mặt với thân quyến nóng lòng muốn biết bệnh tình, ôn hòa kiên trì nói: “Mọi người yên tâm, anh ấy tốt, giải phẫu tất cả đều thuận lợi.”

Cả nhà họ nghe đến đó liền khóc lên. “Lăng giáo sư, cảm tạ ngài, cảm tạ ngài, đại ân đại đức của ngài cả nhà chúng ta suốt đời khó quên.”

“Đừng nói như vậy, đây là điều bác sĩ nên làm. Bệnh nhân tiếp theo còn phải quan sát thêm vài ngày để xem hiện tượng bài xích với nhiễm trùng hay không, nếu như cuối cùng không có thì mới có thể thật sự vượt qua nguy hiểm. Các người cũng mệt mỏi rồi, nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

“Cảm tạ Lăng giáo sư, cảm tạ Lăng giáo sư.”

Lăng Thanh Lam tiễn đưa nhóm người thân đang xúc động ra về, chậm rãi đi đến văn phòng mình. Cơn mỏi mệt nặng nề lúc này mới được phép phơi bày. Hắn đã hai ngày không chợp mắt rồi. Bất luận thế nào cũng đã tự nhủ với lòng là phải duy trì giấc ngủ ngon cùng tinh thần trạng thái nhằm ứng phó ca giải phẫu ngày hôm nay, hắn vẫn vô pháp ngủ say. Bất quá mới có hai ngày ngắn ngủi thôi, nhưng ngày không có con trai bên người lại dài dằng dặc gian nan tựa như cả thế kỉ vậy.

Cường Cường, con nhanh như vậy liền chán ghét papa rồi sao?

Lăng Thanh Lam không có dũng khí mang những lời này hỏi ra.

Bất quá cha con bọn họ cũng mới ở chung một tháng ngắn ngủi, con trai sẽ không về nhà nữa.

Đã biết bộ mặt không hề có lực hấp dẫn, thân thể trung niên già nua, cuối cùng không thể níu kéo được tâm tư tên thanh niên ngỗ nghịch.

Đã sớm ngờ tới sẽ có một ngày như vậy.

Chỉ là, không thể đơn giản mà tiếp thu.

Quá nhanh…

Một loại tuyệt vọng sâu nặng nảy lên trong lòng.

Thời gian vui vẻ vì sao luôn luôn qua nhanh như vậy?

Vô luận bản thân bị nhi tử dằn vặt thế nào đều không liên quan, chỉ cần y ở bên cạnh, là hắn có thể vui sướиɠ a. Bi ai nặng nề như là cự thạch nghìn cân ép tới người không thở nổi, Lăng Thanh Lam trước mắt một trận tối thui, thân hình nhoáng lên một cái, đột nhiên lảo đảo, đυ.ng ngã xe đẩy trên hành lang ——

“A ——” nhóm y tá nhất thời kinh hô một trận, nhanh nhẹn tiến lên nâng hắn dậy, “Lăng giáo sư, ngài có làm sao không?”

“A, cái trán Lăng giáo sư chảy máu rồi.”

“Mau, nhanh đi lấy thuốc cho Lăng giáo sư.”

“Không cần đâu.” Lăng Thanh Lam nhặt lên mắt kính rơi trên mặt đất rồi mang vào, thân mình gắng gượng đứng vững, “Một chút vết thương nhỏ không cần phải kinh động mọi người, tất cả đi nhanh đi, tôi tự mình xử lý.”

“Thế nhưng, Lăng giáo sư —— “

“Tôi bảo không cần.”

Nhóm y tá vừa nhìn đến vị bác sĩ trưởng hiển lộ vẻ tức giận hiếm có, vội vã yên lặng lui xuống. Lăng Thanh Lam không để ý, khăng khăng ra sức đi trở về văn phòng mình. Vừa vào cửa, còn không có bật đèn liền ngã ngồi trên mặt đất. Nước mắt lúc này mới tự do chảy xuống. Lăng Thanh Lam đau đớn khó nhịn, nức nở mà khóc.

“Vì sao ba khóc?”

Trong bóng tối, một người toả ra cơn giận dày đặc đột nhiên bắt đầu bế nam nhân lên ——

“Ba đừng khóc a… Con nói con sẽ bảo vệ ba… Ách ——” chàng trai ợ lên thanh âm nho nhỏ do say rượu. “Cường Cường muốn bảo vệ papa…”

Lăng Thanh Lam thoáng cái ngây ngẩn cả người ——

Thánh thần trên trời a, tôi nguyện ý trả giá tất cả những gì mình có, nếu như đây là mộng, thỉnh người vĩnh viễn đừng cho tôi tỉnh lại…

“Papa không khóc… Cường Cường không cho người xấu khi dễ papa…”

Ở bên tai liên tục truyền đến lời nói nhỏ nhẹ tựa như chiếc kim, một cây rồi một cây đâm vào ngực mình.

Lăng Thanh Lam cuối cùng vô lực thừa nhận loại đau đớn ngọt ngào này, mạnh mẽ xoay người quay lại ôm lấy cậu trai, vừa khóc vừa không ngừng tìm kiếm nụ hôn. “Hôn ba! Cường Cường… Cường Cường…”

Trên sàn nhà lạnh lẽo hai người gắt gao quằn quại ôm đối phương, trao đổi từng quả đá lưỡi cuồng nhiệt. Tình cảm mãnh liệt giống như phải cắn nuốt đối phương, khiến cho nước bọt hai người tràn ra *** loạn, sau đó lại bị hung hăng liếʍ trở lại.

Vui sướng một lần nữa được đứa con mang lại làm Lăng Thanh Lam triệt để điên cuồng.

Hắn lung tung cởi bỏ áo con trai, cúi đầu hôn loạn một trận trên ngực y, mạnh bạo cắn đầu nhũ bên phải…

“A a ——” Lăng Cường phát ra tiếng gầm nhẹ khó nhịn.

“Cường Cường gọi lại đi con… Van cầu con… Van cầu con…” Nước mắt không thể ngừng lại mà đổ xuống, lại giống như có ngọn lửa độc ác thiêu đốt trong cơ thể, Lăng Thanh Lam một bên dùng môi hôn lên tiểu quả sưng đỏ, một bên gấp gáp thở dốc cầu xin.

“A a… Papa! Papa!” Lăng Cường không keo kiệt chút nào mà lớn tiếng đáp lại.

“Cường Cường!”

Lăng Thanh Lam chỉ là nghe được tiếng con trai kêu to rồi bắn.

Ngay cả quần còn chưa kịp cởi, côn th*t cứng đến muốn nổ tung thậm chí chưa từng chạm vào một chút liền xuất ra toàn bộ!

Lăng Thanh Lam đầu váng mắt hoa ngã vào lòng con trai.

“Papa… Cường Cường muốn, papa…”

Đôi tay thằng con cố sức lột bỏ quần Lăng Thanh Lam, đầu ngón tay linh xảo một chút liền tìm được huyệt động giữa hai bờ mông.

“A a —— “

Tràng nội cơ khát bị xâm nhập một phát liền gắt gao hút lấy.

Lăng Thanh Lam khó nhịn mà giãy dụa thân thể, hỗ trợ con trai lột đi chiếc quần đã ướt một mảng lớn của mình.

“Papa cũng giúp Cường Cường cởϊ qυầи áo.” Lăng Thanh Lam run rẩy hai tay cởi bỏ quần áo trên người cậu con.

Cho dù là trong bóng đêm, Lăng Thanh Lam vẫn có thể nhớ rõ mỗi một đường cong mỹ lệ trên người con mình. Đã lâu không thể trắng trợn tiếp xúc Cường Cường như vậy, Lăng Thanh Lam say sưa tỉ mỉ vừa hôn vừa vuốt ve thân thể mỹ lệ cường tráng nhất trên đời.

“Cường Cường muốn papa mút đại bổng bổng ——” Ánh mắt Lăng Cường lờ đờ mông lung dừng ở khuôn mặt quen thuộc chập chờn trong bóng tối, dùng hai tay nhẹ nhàng nâng lên. “Mút đi, papa —— “

Vừa nghe đến cậu con kêu gào tràn ngập du͙© vọиɠ, đầu óc Lăng Thanh Lam liền ầm một trận mà nóng lên, mở miệng đem ngay côn thịt thật lớn so với của mình còn lớn hơn rất nhiều một phát hút vào ——

“A a —— sướng muốn chết, papa, papa —— lại dùng lực mút đi —— “

Ký ức lần đầu tiên bị con trai cầu xin khẩu giao năm đó phút chốc chảy tràn về, cảm xúc mãnh liệt về trách nhiệm đạo đức cuối cùng cũng không thể ngăn cản bản thân trầm luân hiện giờ, trái lại khiến hắn càng thêm hưng phấn. Không bao giờ … nữa muốn mất đi con người này! Dù rơi vào mười tám tầng địa ngục, bị lửa đốt cháy đến chết, hắn cũng không buông tay nữa! Cưỡi ở trên người con trai, xoay lắc nhẹ vòng eo. Lăng Thanh Lam nửa người trên mặc áo sơmi và áo blu trắng, nửa người dưới hoàn toàn xích͙ ɭõa, mồ hôi nhễ nhại, thần tình hoảng hốt lớn tiếng rêи ɾỉ…

“Hừ… A ha a… Cường Cường… Cường Cường… Như vậy thoải mái sao?”

Bụng dưới cố sức hóp lại, huyệt động cẩn thận kềm chặt côn thịt thật lớn cắm ở bên trong, chậm rãi rút ra đến đầu đỉnh, rất nhanh sau đó mạnh mẽ ngồi dập xuống.

“A a —— muốn chặt đứt —— bên trong papa hảo chặt —— Cường Cường thật thoải mái… Thật thoải mái…”

côn th*t bị thịt huyệt cơ khát kẹp chặt giật giật từng đợt, rung động cường liệt càn quét trong cơ thể tạo cảm giác vừa xót vừa tê, nhịn không được mà phân bố ra càng nhiều dịch ruột non bao bọc vật thật lớn ở trong. Tiếng nước *** mỹ do niêm mạc và thần bổng ma sát xì xụt vang lên không ngừng, quanh quẩn trong văn phòng u ám.

Cốc —— cốc ——

“Lăng giáo sư, lăng giáo sư ngài không sao chứ?”

Tiếng đập cửa xảy ra thình lình khiến Lăng Thanh Lam sợ đến toàn thân cứng còng.

Nhưng thằng con đang say như chết, không chút nào hiểu rõ còn đang không ngừng hướng lên trên chơi đùa. Một điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục, Lăng Thanh Lam chăm chú nhắm mắt lại, cố nén tiếng kêu *** dật sắp vọt ra, gian nan mở miệng: “Cái… Chuyện gì?”

Viện trưởng mời người buổi tối tham dự một bữa cơm từ thiện.”

“Không… Đi, anh… Anh nói cho ngài ấy… Ân… Tôi không khoẻ… Không… Không thể…”

Trời ạ, trời ạ, hảo sướng, Cường Cường làm papa muốn chết luôn rồi! Lăng Thanh Lam trong lòng âm thầm hò hét.

“Tốt, tôi sẽ chuyển lời đến viện trưởng. Lăng giáo sư, vậy người muốn đi kiểm tra thân thể một chút không?”

“Không… Hừ… Ân… Không cần… Anh… Anh đừng trở lại quấy rối tôi nghỉ ngơi…”

Cường Cường, không nên dập nữa mà, papa chịu không nổi đâu!

“Được rồi, Lăng giáo sư.”

A a —— không được ——

Chờ y tá vừa đi, Lăng Thanh Lam lập tức giống như phát cuồng giãy dụa thân thể, nhún nhảy trên côn thịt thô to của đứa con, khóc lóc đạt được cao trào tuyệt đỉnh ——

“A a… Papa… Papa —— con cũng tiết nữa ——” Lăng Cường ở trong thân thể tuyệt vời điên cuồng đâm mạnh một phát, gào thét mất đi ý thức…

Xội ôi, H ơi là H, khủng hoảng quá ih =)))) Thế nào hả đồng bào? Bác già râm phụ hêm, chỉ nghe con mình gào thét mà cụng bắn là thua rầu lắc đầu