Hoành Không Mục Dã hỏi:
- Sao không phải Dương Châu mà là Ba Thục?
Long Ưng đáp:
- Đây là “nhất cử lưỡng tiện. Tính trọng yếu của Ba Thục chỉ đứng sau Dương Châu, nếu Dương Châu là kinh đô phía Nam của Đại Chu, thì Ích Châu Ba Thục chính là hậu phương lớn của cả Trung Thổ, nó lại có cái lợi thượng du của Trường Giang, tiến có thể công, lui có thể thủ. Ngày nào Ba Thục còn chưa rơi vào tay địch, ngày đó Đại Chu vẫn còn nắm giữ được quyền khống chế Trường Giang trong tay. Vì thế Ba Thục đã trở thành nơi tất phải tranh giành. Lần này ta đến Ba Thục là vì muốn đập tan dã tâm thành lập căn cứ địa và bành trướng của Đại Giang Liên nơi ấy.
Hoành Không Mục Dã hỏi:
- Vậy chẳng phải chúng ta sẽ chia tay rất nhanh sao?
Long Ưng nói:
- Sợ gì ngày sau chẳng có cơ hội tụ hợp? Huynh chiếu cố Mỹ Tu Na Phù giúp ta, ta thực sự sợ nàng sẽ không chịu được nỗi khổ khi chia lìa.
Hoành Không Mục Dã nói:
- Huynh có thể yên tâm, Mỹ Tu Na Phù là một nữ nhân kiên cường vô cùng đấy, chẳng qua trước mặt huynh nàng chỉ thể hiện một mặt mềm yếu đa tình mà thôi. Trước khi đến Tam Hạp, huynh nên an ủi nàng cho tốt, để nàng có thể mang theo những hồi ức đẹp đẽ nhất khi về nước.
Long Ưng cười nói:
- Tuân chỉ! Ta lập tức đi an ủi nàng ngay.
Nói xong hắn cáo từ trở về phòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, lâu thuyền xuất phát, Khâu Thần Tích phái tám chiếc chiến thuyền theo hộ giá. Lần này vì muốn yên tâm hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ du lịch, Hoành Không Mục Dã không chối từ nữa.
Long Ưng thì đang toàn lực chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới.
Sau khi rời khỏi Thần đô, suy nghĩ của hắn không còn bị bó hẹp trong những chuyện đấu đá giữa Võ Chiếu với triều đình nữa, lại có thêm sự gợi ý của Hoành Không Mục Dã, hắn đã có hiểu biết rõ ràng hơn về mối quan hệ giữa ngoại tộc với Trung Thổ, qua đó cũng định được mục tiêu rõ ràng cho cuộc đời mình.
Long Ưng hắn đã được trời cao ban cho Ma chủng thần kỳ, thì nên lợi dụng bản lĩnh độc đáo của mình để tận tâm tận lực cống hiến cho Trung Thổ cũng như những ngoại tộc yêu thích hòa bình khác. Dù sao, nói tới cùng, hắn vẫn là một Tà Đế chính chính cống cống, là một nhân vật đại biểu hàng đầu cho Ma môn. Gạt đi những quan hệ ly kỳ giữa hắn với Võ Chiếu sang một bên, chỉ cần hắn toàn lực phụ trợ cho Võ Chiếu quét sạch loạn trong giặc ngoài thì cũng đồng nghĩa với việc chứng tỏ với thiên hạ rằng Ma môn có thể mang đến hạnh phúc cho vạn dân, đồng thời cũng là hành động bồi thường cho những tội ác mà Ma môn gây ra lúc trước.
Cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày hắn thoát khỏi sự uy hϊếp của Võ Chiếu, tận hưởng cuộc sống vui vầy cùng với những mỹ nữ yêu dấu của mình. Cho nên những nỗ lực hiện giờ của hắn không hoàn toàn là vì người khác, mà còn là vì chính bản thân hắn nữa.
Chưa bao giờ hắn lại rõ ràng vai trò của mình như bây giờ.
Lâu thuyền ngược dòng tiến tới, Long Ưng vận dụng tất cả tinh thần để học tập tiếng Thổ Phiên và tiếng Đột Quyết. Hắn không học theo dạng cưỡng ép phải nhớ, mà bắt đầu từ văn từ của hai nước này để nắm giữ sự diễn biến ngữ hệ do bất đồng văn hóa tốt hơn.
Trước Ngọ hắn chỉ nói tiếng Thổ Phiên, sau Ngọ chỉ nói tiếng Đột Quyết, nhờ vào thiên phú nhìn qua là không quên của mình, chưa đến mười ngày hắn đã có thể giao tiếp đơn giản rồi, khiến cho bọn Hoành Không Mục Dã phải sửng sốt đến mức không khép miệng lại được.
Hắn cũng bắt đầu nuôi râu nhằm che dấu khuôn mặt, chuẩn bị tốt cho thân phận Phạm Khinh Chu.
Hôm nay thuyền đến trước Tam Hạp, Phương Quân hướng lâu thuyền vào bến cảng, chờ sáng hôm sau mới nhập hạp. Đêm nay, mọi người đều hưng phấn uống rượu mua vui trong khoang thuyền. Mỹ Tu Na Phù cùng với chúng cơ biểu diễn ca múa, còn bọn Long Ưng, Hoành Không Mục Dã, cao thủ Thổ Phiên, Phương Quân và một đám quan tướng cấp cao cùng gõ nhịp hùa theo, náo nhiệt cho đến giữa đêm rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Sắp đến lúc phải biệt ly, Mỹ Tu Na Phù dốc lòng bày tỏ lửa tình cùng với nhiệt huyết của mình cho Long Ưng, nam hoan nữ ái bằng tất cả sức lực, sau đó ôm nhau mà tỉ tê, không nỡ chìm vào trong giấc ngủ, bên gối nhỏ to, lưu luyến vô cùng.
Long Ưng dịu dàng nói:
- Điều ta không yên tâm nhất là mỹ nhân nàng.
Mỹ Tu Na Phù cười duyên:
- Không yên tâm gì chứ? Sợ thϊếp lén qua lại với nam nhân khác à? Mỹ Tu Na Phù không như vậy đâu! Ai mà bằng được Ưng gia nhà ta chứ?
Long Ưng lườm nàng:
- Ta không yên tâm vì sợ nàng sẽ khóc.
Mỹ Tu Na Phù hôn như mưa lên mặt hắn mười lần, rồi ngạo nghễ nói:
- Mỹ Tu Na Phù chỉ khóc khi ngài thay lòng đổi dạ mà thôi, tuyệt đối sẽ không vì tạm biệt mà khóc, thời gian có cánh, bay nhanh lắm. Ngài là đại anh hùng mà, đương nhiên không thể tiêu phí mọi thời gian vào nữ nhân được. Làm thê tử của chiến sĩ xuất chinh thì phải ngoan ngoãn chờ trượng phu chiến thắng trở về. Ưng gia không cần phải lo cho Mỹ Tu Na Phù, nàng là nữ nhân ngoan ngoãn nhất của ngài đó.
Rồi nàng nói tiếp:
- Khi nào trở về Thần Đô, Mỹ Tu Na Phù có thể đến cung Thượng Dương tìm ba nàng mỹ nhân khác của ngài không? Nghe nói ai trong ba người đó cũng đều là mỹ nữ xinh đẹp nhất cung thành.
Long Ưng mừng rỡ:
- Đương nhiên là có thể rồi, có nàng đi nói với các nàng ấy, các nàng ấy có thể yên tâm hơn.
Bỗng nhiên Mỹ Tu Na Phù nổi mây đỏ đầy mặt, cắn cắn vành tai Long Ưng, nói:
- Vẫn còn thời gian kìa.
Long Ưng giả vờ như không hiểu, hỏi lại:
- Còn thời gian nào cơ?
Mỹ Tu Na Phù kêu to “không chịu”.
Long Ưng bị ngọn lửa tình của nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hai người lại tiến vào những giây phút mê hồn.
Long Ưng lén lên bờ, trong lòng vẫn ngập tràn nỗi buồn biệt ly, nhất thời khó thể vơi bớt được.
Hắn vẫn đinh ninh rằng chuyện gặp gỡ với Đoan Mộc Lăng chỉ là một hành trình ngắn ngủi, qua lại cũng chỉ trong một ngày, nào ngờ bây giờ lại biến thành vạn lý trường chinh dai dẳng thế này.
Nếu được lựa chọn, hắn sẽ chọn lội suối trèo đèo đến Thành Đô ngay, người khác coi hành trình như thế là gian khổ, nhưng với hắn chỉ là một chuyến du sơn ngoạn thủy bình thường. Có điều lần này hắn phải gây sự chú ý cho chúng nhân, thành ra đành đón thuyền khách của Ô Giang bang nơi bến cảng thành Bạch Đế như người thường vẫn làm.
Ô Giang bang bắt đầu hưng thịnh từ thời Tùy mạt Đường sơ, luôn luôn giữ chữ tín, phương diện phục vụ lại có tiếng lành đồn xa, thêm phần nó luôn chuyên chú vào nghề nghiệp của mình, ít tham dự vào ân oán võ lâm, cộng với việc có quan hệ mật thiết với Hầu Hi Bạch, cho nên những bang hội lớn nhỏ khác đều khá tôn trọng nó, phía quan phủ cũng có phần châm chước đặc biệt cho Ô Giang bang.
Theo lời của Tống Ngôn Chí, vì nguyên nhân như thế nên Ô Giang bang đã trở thành mục tiêu của Đại Giang Liên. Chúng định dùng Ôn Giang bang làm hòn đá kê chân đem ma chưởng vào chốn võ lâm Ba Thục.
Thủ pháp của chúng thập phần thâm độc, trước tiên, chúng phái một tên cao thủ trẻ tuổi, lại có diện mạo anh tuấn tên gọi Trì Thượng Lâu đến chiếm tình cảm của Vân Hoa Anh, ái nữ của Vân Phương Hiệp, long đầu lão đại Ô Giang bang, cuối cùng gã này trở thành rể nhà ấy.
Mấy năm sau, Vân Phương Hiệp cùng hai người con trai của ông ta lần lượt bị hại, vị trí bang chủ bề ngoài rơi vào tay Vân Hoa Anh, nhưng thực tế thì đã bị Trì Thượng Lâu khống chế. Gã dẫn một lượng cao thủ lớn vào bang, sau đó triển khai quyền cước, chiêu binh mãi mã, lần lần mở rộng thế lực. Trong tình huống bình thường, việc mở rộng thế lực ở Ba Thục không phải dễ dàng. Có điều hiện nay Ba Thục đang rối loạn, Trì Thượng Lâu nhắm đúng thời cơ đυ.c nước béo cò, từ đó mà thu lợi.
Vì thế có thể thấy được, thế lực thao túng phía sau Đại Giang Liên không hề đơn giản, không những thủ đoạn độc ác, mà khi hành động luôn có tính toán, khiến người ta khó thể đề phòng.
Sau khi lên thuyền, Long Ưng vào trong khoang bốn người, vùi đầu lên giường ngủ, đến bình minh mới tỉnh dậy. Hắn không rời giường ngay mà triển khai thuật Ma Thính để thu thập thông tin, có được một chút thu hoạch rồi mới ung dung đến khoang thuyền trên cùng của chiếc thuyền hai cột buồm này ăn sáng. Tiền ăn đã được tính sẵn trong tiền thuyền.
Vốn dĩ, với hình thể khí phách của Long Ưng, lại thêm thanh Xà Thủ đao đeo sau lưng hắn, chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý, có điều lần này, hắn đã bước chân vào trong khoang thuyền nhưng lực chú ý của chúng nhân lại vẫn tập trung nơi chiếc bàn giữa phòng, chẳng ai thèm liếc mắt đến hắn.
Long Ưng nhanh chân trốn vào một bàn nhỏ trong góc dùng bữa, thức ăn tuy không phải xa hoa, nhưng lại có một mùi đất bùn chất phác, càng ăn càng cảm thấy có vị ngon riêng, đặc biệt là những chiếc màn thầu dân dã mộc mạc kia.
Đang ngồi ở chiếc bàn giữa phòng là ba đạo cô một già hai trẻ. Tuổi của lão đạo cô có vẻ như đã bảy mươi, tướng mạo cổ lão đến mức có chút âm trầm, hiển nhiên bà không những công phu thâm hậu, mà còn là một tu nhân có đạo hạnh.
Hai đạo cô còn lại, người lớn tuổi hơn chừng hai mươi mấy, dáng người đầy đặn khiến người ta mê mẩn, nhưng thần thái lại đoan trang, ngặt nỗi hai yếu tố này lại cùng tồn tại trong một con người, thành ra khiến những nam nhân háo sắc hết sức thèm thuồng.
Đạo cô nhỏ nhất mới chừng mười tám, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, mà thần thái lại hồn nhiên, hiển nhiên vừa mới nhập đạo.
Một nhóm người như thế, không khiến người ta để ý mới là chuyện lạ.
Một nguyên nhân khác khiến người ta tò mò là vì sao ba người không ẩn trong đạo quan tu chân mà lại bôn ba đường dài đến Ba Thục.
Còn có hai bàn khác cũng thu hút sự chú ý của Long Ưng.
Trong đó có một bàn gồm năm tên giang hồ ở góc đối diện với hắn, nhìn bộ dáng có lẽ là bèo nước gặp nhau, có điều thần thái bọn họ càng nói chuyện càng hưng phấn, nếu không phải là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, ắt hẳn phải có một mục đích chung.
Nếu Long Ưng muốn nghe trộm họ nói chuyện thì chỉ là một chút công nhấc tai, có điều hắn không rảnh rỗi như thế.
Bàn còn lại ở gần bàn của các đạo cô, gồm tám người. Chủ là một thư sinh trung niên, mang theo thê thϊếp, con trai con gái, hai tỳ nữ cùng với hai hầu nam tráng kiện, hẳn phải là người có chút của cải.
Long Ưng lưu ý đến họ không chỉ vì tiểu thϊếp nhà ấy đoan trang tú lệ, mà còn vì đó là một gia đình.
Những bàn khác đều là thương khách bình thường, không có chỗ nào đáng lưu ý.
Bỗng nhiên có một tên béo mặt tươi cười xuất hiện, gã lướt ánh mắt tìm tòi khắp nơi, trầm ngâm một lát, sau đó mới đi đến bàn của năm tên giang hồ kia, ôm quyền theo lễ nghi giang hồ, chẳng bao lâu đã hòa hợp được với bọn họ, lại còn ngồi vào một ghế nữa.
Đối với tên béo này, Long Ưng không dám mất cảnh giác, bèn dựng thẳng tai lên, dùng Ma Thính nghe lén. Ngay lúc này, vị lão đạo cô vẫn luôn rũ mắt xuống kia đột nhiên mở mắt liếc qua hắn, Long Ưng mỉm cười đáp trả, lão đạo cô hơi giật mình, lại khôi phục bộ dáng lúc trước.
Tên béo kia hiển nhiên đã thuyết phục được năm tên giang hồ nọ, có mấy người móc ngân lượng ra giao cho gã. Tên béo còn nói thêm một lúc rồi mới đi về phía bàn của Long Ưng.
Gã bước đến trước bàn, ôm quyền nói:
- Xin chào huynh đài! Mọi người đều là đồng đạo trong giang hồ, không biết huynh đệ có thể mạn phép nói vài câu hay không?
Long Ưng thản nhiên nói:
- Ngồi!
Tên béo ngồi vào một cạnh bàn, rồi nặn ra một nụ cười, và hỏi:
- Huynh đài cũng biết tình huống hiện giờ của Thành Đô chứ?
Long Ưng không trả lời mà nói:
- Những lời ngươi vừa mới nói với bọn họ, ông đây cũng đã nghe rõ ràng, không cần phải lặp lại.
Trong mắt tên béo hiện lên vẻ kinh dị, nhưng dù sao cũng là người từng trải, vì thế gã bèn dời lại đề tài:
- Vậy xin hỏi tôn ý của các hạ thế nào, chỉ cần hai lượng bạc, Đoạn Khách ta đảm bảo có thể đưa các hạ vào bên trong thành!
Long Ưng nói:
- Không có hứng thú!
Đoạn Khách ngạc nhiên:
- Các hạ có thật sự hiểu tình huống trước mắt của Thành Đô không đấy?
Long Ưng cười khanh khách:
- Ngươi mới là kẻ không hiểu tình huống đấy, đưa người vào trong thành nào có dễ dàng, kẻ có năng lực làm được chắc chắn sẽ không thu giá này. Dám coi Phạm Khinh Chu ta đây là thiện nam tín nữ thì bất kể ngươi đã lừa được bao nhiêu tiền, cuối cùng cũng sẽ lọt vào túi của ông đây thôi.
Sát khí bừng lên trong hai mắt Đoạn Khách, hiển nhiên tên này đã thẹn quá hóa giận, định trở mặt động thủ, nhất thời những người khác đều chú ý đến bàn bên này.
Long Ưng vẫn bình thản bắt chéo chân lên, còn lắc lư lắc lư, ra vẻ đã ăn chắc gã.
Thoáng chốc Đoạn Khách lại đổi vẻ mặt thành cười, nhún vai nói:
- Tốt! Tốt lắm!
Dứt lời, gã liền rời khỏi phòng.
Trong lòng Long Ưng nghiêm lại.
Từ cái nhìn đầu tiên đã biết tên béo này không đơn giản, gã chính là một cao thủ ẩn tàng, như vậy ý định thực sự của gã không phải lừa tiền mà là đến thăm dò, ắt phải có mưu đồ gì đó.
Trong lòng Long Ưng chợt động, hắn đuổi theo sau lưng gã.