“Ở bên ngoài? Với ai?”
Nguyên Phóng trả lời rất nhanh, “Cụ thể là ai thì không biết, chỉ là biết cậu ấy thuê phòng ở tầng hầm, bình thường ngoài theo thầy Diệp đến phòng thí nghiệm, thì thời gian còn lại đều ở đó.”
Đinh Tiễn vẫn nhớ giáo sư Diệp, ông ngoài năm mươi tuổi, đầu tóc được chải cẩn thận, mặc chiếu áo vest caro tối màu kiểu cổ xưa đơn giản, có chút lâu đời, lúc cười lên mặt mũi thật hiền hậu, hốc mắt sâu, đường chân chim rõ dấu. Vào năm kết thúc kỳ thi đại học ấy, vừa mới có điểm, Chu Tư Việt đã dẫn cô đi gặp giáo sư Diệp một lần.
Ngày đó lúc ăn cơm, cô luôn có cảm giác bản thân mình giống như một cô vợ nhỏ, núp sau lưng cậu, còn căng thẳng hơn so với việc gặp bố mẹ Chu Tư Việt, nhưng may mà, giáo sư là một người thân thiện, hai mắt híp lại, vui tươi hớn hở nhìn cô, tùy tiện hỏi mấy câu, cô cúi đầu khôn khéo trả lời, trong suốt bữa ăn vẫn không quên liếc nhìn Chu Tư Việt, muốn quan sát biểu hiện của mình từ trên nét mặt của cậu.
Nhưng suốt bữa cơm chàng trai ấy không có bất cứ biểu cảm gì, cúi đầu nghiêm túc lột tôm, cậu rất thích ăn tôm, bao gồm cả lần đầu tiên gặp mặt ở nhà họ Chu, suốt cả buổi cậu cũng chỉ cúi đầu ăn tôm, rất thờ ơ với mọi việc xung quanh. Đinh Tiễn im lặng nghĩ, một ngày nào đó việc bản thân biến mất và việc không có tôm ăn, chuyện nào sẽ khiến cậu đau lòng hơn? Chắc là vế sau rồi.
Đinh Tiễn vừa nhắn tin trả lời, thì Nguyên Phóng lại gửi một tin đến: “Từ năm nhất đại học cậu ấy đã rất trầm rồi, vốn cứ tưởng tính cách cậu ấy như vậy, nhưng giờ nghe em nói, trước kia cậu ấy không phải thế đúng không?”
“Không phải, trước kia cậu ấy rất cởi mở, như ánh nắng mặt trời.”
Nguyên Phóng đặt điện thoại di động xuống, liếc nhìn chàng trai giờ phút này đang ngồi trước máy tính gõ chương trình, không mở đèn, màn hình phát ra ánh sáng yếu ớt hắt lên mặt cậu, càng khiến nét mặt cậu thêm lạnh lùng, quả thật không thể tưởng tượng ra nổi hình ảnh Chu Tư Việt rạng rỡ như ánh măt trời, cảm thấy dường như trời sinh cậu đã như vậy rồi, Nguyên Phóng lắc đầu.
“Được rồi, không tám chuyện với em nữa, em Tiểu Đinh, em cố lên, hy vọng trong những năm còn sống, em có thể cho anh thấy một lão đại cởi mở rực rỡ.”
Đinh Tiễn nằm vật xuống giường, cầm điện thoại lên: “Anh Nguyên à, trọng trách thì nặng mà đường đi thì xa lắm đấy.”
“Cố gắng lên nha. ^_^”
Nguyên Phóng trả lời lại.
Nửa tháng sau, các câu lạc bộ chiêu mộ thành viên.
Từ Sa Sa tay cầm tờ giấy tuyên truyền đang do dự, “Các cậu xem, mình nên tham gia câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu hay là câu lạc bộ Aerobics?”
Ban Gia Du đang học từ vựng ngẩng đầu lên nhìn rồi nói, “Aerobics đi, dáng người cậu nhỏ, hợp với cái này.”
Ban Gia Du là cô gái Thượng Hải, rất có chính kiến, không giống với Từ Sa Sa không quả quyết, mà trọng điểm là còn có vóc dáng đẹp, nhưng người quá lạnh nhạt, nam sinh chỉ dám nhìn từ xa chứ không dám nói chuyện với cô, là một mỹ nhân lạnh lùng đầy kiêu ngạo.
Trong lòng Từ Sa Sa cũng muốn tham gia Aerobics, “Nhưng mà mấy đàn anh trong câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu… lại khá là… đẹp trai.”
Nói xong còn liếc nhìn Đinh Tiễn.
Đúng lúc này, Lâu Phượng đẩy cửa đi vào, trên tay xác một túi quà vặt vừa mua dưới lầu, bề ngang thì gấp đôi Đinh Tiễn mà vẫn không quên ăn, ngày ngày la hét đòi giảm cân nhưng chưa bao giờ thấy hành động, Ban Gia Du thường nói, nếu Lâu Phượng có thể giảm cân thành công, thì trên đầu giáo sư Vương cũng có thể mọc tóc.
Giáo sư Vương là giáo sư dạy môn lập trình của các cô, Ban Gia Du thường nói, trên đầu giáo sư Vương như đội một vòng thép, rất khớp với hình tượng Sa Tăng trên TV.
Bốn cô gái, đến từ trời nam đất bắc, tính cách khác nhau, nhưng lại rất hợp nhau.
Từ Sa Sa chọn câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu, Đinh Tiễn đi cùng cô ấy đến nộp tờ đăng ký, đang lúc nhàm chán dựa vào tường đứng chờ, thì chợt nghe thấy người gọi.
“Chu Tư Việt.”
Cô theo bản năng nhìn qua, cuối góc tối ở hành lang của trung tâm hoạt động, một bóng người cao lớn bị bóng râm bao trùm, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ xuyên qua chiếu lên người cậu, hai tay cậu đút vào túi, đầu hơi cúi, không thấy rõ biểu cảm trên mặt, chỉ có con chim ưng màu xanh biển trên áo T-shirt của cậu là có thể thấy rõ, cao ngạo lại tràn đầy năng lượng, ở trong bóng tối phát ra ánh sáng.
“Cái gì?”
Không có nhiều người ở trung tâm hoạt động, giọng cậu réo rắt không một chút thiên vị, truyền vào tai Đinh Tiễn.
Một nữ sinh tóc ngắn thò đầu ra từ trong phòng hoạt động, cười khanh khách nói với cậu: “Cảm ơn cậu vì chương trình lần trước nhé, lần sau có thời gian rảnh tớ mời cậu một bữa cơm.” Nói được phân nửa, không biết ai ở bên trong mà bỗng nhiên thốt lên một câu, “Được rồi, cậu mời thì tớ cũng mời.”
Nữ sinh kia bất mãn, quay đầu nói với người bên trong: “Chúng ta tách nhau ra được không, tớ không muốn đi chung với cậu.”
“Nhưng tớ mới là chủ nhiệm câu lạc bộ cơ mà. Cậu lại ở đây nôn nóng ân cần gì chứ?”
Nữ sinh quay lại đánh người, Chu Tư Việt đứng ở cửa một lúc, rồi cất giọng nói với bên trong, “Đi.”
Nữ sinh lại lao ra, “A, đi liền đi.” rồi nhìn tấm lưng ấy hai giây, mới nói đôi câu lại xoay người đi vào.
Đinh Tiễn cúi đầu thôi nhìn, trong bóng tối, tiếng bước chân tới gần.
Trên hành lang dài gió thổi hây hây, chỉ có hai người bọn họ, một người tay chân luống cuống dựa sát tường, một người đút tay vào túi chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, thời gian bỗng như chậm lại, ánh sáng từ từ hắt vào qua khung cửa.
Đinh Tiễn không gọi cậu lại.
Chu Tư Việt cũng không quay đầu, cứ thế đi ngang qua cô, xoay người xuống cầu thang.
Đinh Tiễn quay đầu nhìn bảng tên ở căn phòng cuối trung tâm hoạt động.
—— Câu lạc bộ hoạt hình máy tính.
…
Ngày cuối cùng của kỳ tuyển thành viên.
Đinh Tiễn cầm tờ giấy ghi danh đến trước câu lạc hoạt hình máy tính, người nhận là nữ sinh tóc ngắn ngày đó, long mày lá liễu rất nhỏ, còn nhỏ hơn của Đinh Tiễn, người thì gầy nhưng ngực lại lớn hơn, dùng lời Lâu Phượng nói thì đây chính là loli.
Đinh Tiễn nhìn ngực cô ấy, rồi lại nhìn ngực mình, chí ít cũng đạt chuẩn cup của năm nhất nhỉ?
Đàn chị loli nhận tờ đăng ký của cô, nhẹ nhàng gõ bút, chậm rãi cúi đầu xem tờ đăng ký, rồi bất chợt hai mắt sáng lên:
“Biết vẽ hả?”
Đinh Tiễn gật đầu, “Biết một chút.”
Loli sảng khoái vỗ bàn, “Được, thứ hai này mở cuộc họp toàn câu lạc bộ, đừng có tới trễ nhé.”
“Hả.” Đinh Tiễn sửng sốt, “Chỉ vậy thôi sao?”
Đàn chị loli: “Chỉ vậy thôi.”
“…”
Đàn chị loli tên là Hình Lộ Phi, là phó chủ nhiệm câu lạc bộ hoạt hình máy tính, học năm hai khoa máy tính.
Buổi tối, Đinh Tiễn ở phòng ngủ xem các tài liệu liên quan về câu lạc bộ hoạt hình máy tính, bị Lâu Phượng đang ngồi ăn dưa hấu nhìn thấy, khó nén nổi lắm chuyện mà hỏi: “Đinh Tiễn cậu gia nhập câu lạc bộ hoạt hình máy tính rồi à?”
Đinh Tiễn hoàn hồn, gật đầu một cái: “Ừ.”
Lâu Phượng nhét miếng khoai tây chiên vào trong miệng, “Nghe nói Hình Lộ Phi từng tham gia Super Girl*, là cái người ở show tài năng của đài Hồ Nam ấy.”
(*Super Girl là cuộc thi ca hát dành riêng cho nữở Trung Quốc.)
A?
Đinh Tiễn không quá chú ý đến những thứ này, cũng không ý thức chương trình tài năng hot nhất là thế nào.
Lâu Phượng dứt khoát kéo ghế lại, ngồi xuống cái phịch, bắ liên thanh, “Là cái người vô cùng hot của đài Hồ Nam đó đó, nhưng mà đã bị loại rồi, bởi vì Hình Lộ Phi hát rất khó nghe, chẳng qua trong trường có một đám fans nam não tàn, ngày ngày vote giúp chị ta thôi.”
“Bây giờ vẫn còn hứng thú với cái đó hả?”
“Mình cũng giống chị ta, mình cũng đi tham gia Super Girl.”
Nhưng theo Đinh Tiễn quan sát được, mặc dù Hình Lộ Phi giao lưu chơi bời với đám con trai, nhưng hình như không có bạn là nữ, cũng giống như trong câu lạc bộ, không có ai thèm nghe Hình Lộ Phi nói chuyện, phần lớn thành viên trong câu lạc bộ đều khịt mũi khinh thường với báo cáo của cô ấy, họp cũng không ai nghe.
Chỉ có khi có mặt chủ nhiệm Kê Hàng, bầu không khí mới hòa hoãn được đôi phần.
Kê Hàng là người bản xứ, cũng học năm thứ hai khoa máy tính, đeo mắt kính, người văn nhã, nói chuyện ấm áp, luôn ôn hòa, tao nhã phải phép với mọi người.
Mới vào câu lạc bộ chưa đến ngày thì có người đã xảy ra mâu thuẫn với Hình Lộ Phi, ân oán này mà nhắc đến thì cũng đã lâu, hai người đều là thành viên cũ, đã sớm tích lũy nhiều mâu thuẫn với nhau, ngay tại lúc này chợt bộc phát, nhân tiện còn kéo theo Đinh Tiễn.
Bởi vì Đinh Tiễn không cần khảo sát mà trực tiếp được Hình Lộ Phi phê duyệt, vì vậy là, những người không ưa Hình Lộ Phi lại đổ hết trọng tâm mâu thuẫn lên đầu Đinh Tiễn, tính cách Hình Lộ Phi thẳng thắng, trái lại không hề sợ, “Tôi là phó chủ nhiệm tôi có quyền quyết định, trước đây Kê Hàng có nói rồi, cậu không thích tôi cũng chẳng làm gì được đâu, có bản lĩnh thì rời khỏi câu lạc bộ đi.”
Sau hai ba đợt đã khiến người ta vừa nói vừa khóc, tuyên bố rời khỏi câu lạc bộ.
Quả thật hai ngày sau đó đã rời câu lạc bộ, còn kéo theo một đám người kỳ cựu rời khỏi.
Mấy ngày nay Kê Hàng xin nghỉ về nhà, đợi đến lúc quay lại, câu lạc bộ hoạt hình máy tính vốn có mười mấy người nay chỉ còn lại năm người, trừ đi hai nam sinh với Hình Lộ phi, thì chỉ còn lại thành viên mới như Đinh Tiễn.
“Tớ đi mới có mấy ngày, cậu đã đổi máu cho tớ đấy hả?”
Kỳ lạ là Kê Hàng không tức giận, mà chỉ buồn cười nhìn Hình Lộ Phi.
Đinh Tiễn nhớ đến trước kia, bất kể cô làm ra chuyện gì, Chu Tư Việt cũng chỉ cười bất đắc dĩ, cũng giống giờ phút này vậy. Về sau khi nói chuyện với Kê Hàng, cô mới hay là mình đã nghĩ nhiều, quan hệ giữa Kê Hàng và Hình Lộ Phi trong sáng, chỉ là do hai người hợp tác nhiều năm, ăn ý mười phần, tình cảm vô cùng thuần khiết.
“Thật sự là tình cảm trong sáng?”
Khi ấy kê Hàng nhìn cô rất lâu, nghiêm túc gật đầu: “Thật sự.”
Cuộc sống năm nhất đại học dần ổn định lại sau lần trắc trở đó, ngoại trừ làm tổ ở thư viện thì Đinh Tiễn đều hoạt động ở câu lạc bộ, thời gian còn lại không phải ăn ngủ nghỉ thì cũng là nghỉ ngủ ăn.
Cô bình tĩnh lại, đem quan hệ có cắt cũng không đứt mà lại thêm loạn giữa mình với Chu Tư Việt ra chải chuốt một lần, xem có đúng như lời Kê Hàng nói hay không.
Giữa nam với nữ, có thể tồn tại tình cảm trong sáng?
Trước ngày lễ Quốc Khánh một ngày, Đinh Tiễn mới đi ra khỏi câu lạc bộ hoạt hình máy tính, thì nhận được điện thoại của Tô Bách Tòng.
Cô bịch bịch chạy đến cổng trường.
Tô Bách Tòng mặc âu phục, đứng dựa vào chiếc Porche màu đen, đang nói chuyện điện thoại.
Đinh Tiễn chạy đến, anh ta cúp máy rồi nhìn cô cười: “À, đẹp hơn nhiều rồi đấy.”
Đối với phụ nữ, anh ta
không hề keo kiệt lời khen ngợi, dù trước mặt là người có nếp nhăn, anh ta cũng có thể mặt không đổi sắc khen da đối phương còn đàn hồi hơn cả trứng gà vừa bóc vỏ, đây là kinh nghiệm được tôi luyện qua bao nhiêu năm đối nhân xử thế trên thương trượng, không để lộ chút sơ hở nào.
Đinh Tiễn ngẩng đầu nhìn anh ta, “Sao anh lại đến đây?.”
Tô Bách Tòng luôn duy trì nụ cười hào hoa phong nhã của mình: “Muốn đến thăm đại học hàng đầu trong nước, sao nào, có được hân hạnh đón tiếp không?”