Trở Về Xã Hội Nguyên Thuỷ Đi Làm Ruộng

Chương 3: Đều ăn nhanh đi

Edit+Beta: Thiên Sa.

Mộc Tiểu Hoa bất đắc dĩ trợn trắng mắt, rất nhanh một người thanh niên từ trong sơn động đi ra, đồng dạng là một bộ đầu tóc không ngắn, bên hông quấn tấm da thú, dáng người không cần phải nói, là tốt nhất từ trước tới nay nàng mới gặp qua, quả thực chính là dáng người tiêu chuẩn người mẫu, hơn nữa làn da hắn không phải đen, là màu tiểu mạch* (*màu nâu), ngũ quan càng không thể bắt bẻ.

Bằng nhan sắc như vậy, Mộc Tiểu Hoa nghĩ, nếu người này ở thời đại nàng, cho dù là người khó tính hay bắt bẻ phỏng chừng đều nhìn không ra khuyết điểm nào cả, người này nếu trên mặt không có biểu tình gì thoạt nhìn đặc biệt khốc soái*(*anh tuấn lãnh khốc) nha.

"Nương tử, đây là ca ta, Vũ." Liệt nhiệt tình cùng Mộc Tiểu Hoa giới thiệu.

"Ngươi hảo." Mộc Tiểu Hoa hướng

Vũ gật đầu, nếu không phải hai tay đều bị nắm lấy, nàng phỏng chừng sẽ lễ phép tiến lên bắt tay cùng người đó, người này thoạt nhìn thành thục ổn trọng, bộ dáng giống như thật dễ gần.

Vũ nhìn Mộc Tiểu Hoa một lúc lâu sau đó hơi hơi mỉm cười, thế nhưng lại mang theo chút ngượng ngùng, nhẹ giọng kêu một tiếng: "Nương tử."

Mộc Tiểu Hoa nhìn Vũ cao ngạo, anh tuấn nhiễm tầng đỏ ửng liền trợn mắt há hốc mồm, ngay từ đầu nhìn là người khốc soái như vậy, thế nhưng lại ngượng ngùng? Như vậy tương phản cũng quá lớn đó.

Mộc Tiểu Hoa cảm thấy bản thân như bị oanh tạc nứt ra. Bất quá, đừng tưởng rằng ngươi lớn lên đẹp mắt thì ta sẽ bỏ qua điểm mấu chốt, Mộc Tiểu Hoa nghiêm túc nói: "Ta không phải nương tử của ngươi, không thể gọi bậy."

Vũ ánh mắt tức khắc có điểm mờ mịt, không, phải nói là có điểm hoảng loạn, "Ngươi không muốn làm nương tử ta?"

Ngươi nghĩ nương tử là một cái chức vị sao? Mộc Tiểu Hoa rất muốn vỗ trán, đáng tiếc hai tay đều bị bắt lấy, "Hai người các ngươi có thể buông tay ta ra không? Trời rất nóng đó!"

Xán kiên định lắc đầu, Liệt nguyên bản do dự nghĩ muốn buông ra, thấy Xán lắc đầu lập tức nắm chặt: "Không buông."

"Được rồi, buông ra đi! Ta cũng sẽ không chạy trốn." Mộc Tiểu Hoa quả thực muốn khóc.

"Các ngươi cứ nắm chặt như vậy, nương tử sẽ không thoải mái." Vũ rốt cuộc nói một câu công đạo, Mộc Tiểu Hoa gật đầu, chỉ là gật đến một nửa đột nhiên cứng đờ, a, không đúng: "Nương tử cái gì mà nương tử? Ta không phải nương tử của ngươi. Cũng không phải nương tử của bất luận kẻ nào trong các ngươi. Về sau các ngươi đều không được kêu ta là nương tử."

"Nếy vậy phải kêu ngươi là gì?" Vũ hỏi.

"Ta gọi là Mộc Tiểu Hoa, về sau các ngươi kêu ta Tiểu Hoa là được." Mộc Tiểu Hoa nói xong nhìn về phía Thế, nghiêm túc nói: "Còn ngươi, phải gọi ta là tỷ tỷ."

Thế trừng mắt thật to, liên tục gật đầu, bộ dáng kia thật là vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu, Mộc Tiểu Hoa vừa lòng gật đầu, ánh mắt đảo qua mặt ba người kia: "Còn các ngươi? Đều nhớ kỹ chưa?"

"Nhưng……" Xán cùng Liệt mang vẻ mặt tràn đầy không tình nguyện còn nghĩ muốn phản bác, Mộc Tiểu Hoa bày ra gương mặt nghiêm túc, bổ sung: "Ai dám gọi bậy, ta sẽ không bao giờ nữa để ý đến hắn."

Rốt cuộc, ba người đều không tình nguyện gật đầu. Nhìn đến ba người trên mặt vô hạn mất mát, Mộc Tiểu Hoa nhịn không được nói: "Không cần gấp, nương tử rồi sẽ có." Thân là nữ nhân, nàng cũng không hiểu được nam nhân tìm không được nương tử sẽ ưu thương, chỉ có thể tùy tiện an ủi một câu như vậy, nhưng rõ ràng không có hiệu quả gì cả, Mộc Tiểu Hoa chỉ có nói sang chuyện khác, ngửi ngửi, nghi hoặc nói: "Mùi gì vậy?"

"A! Ta đang làm cơm trưa." Vũ bừng tỉnh, xoay người hướng trong động đi vào.

Cơm trưa? Lời còn chưa dứt, vừa nói liền thật đói bụng, bụng Mộc Tiểu Hoa còn vô cùng hợp với tình hình "Thầm thì" kêu vài tiếng.

Liệt nghe xong cười nói: "Nương…… Tiểu Hoa, ngươi có phải đói bụng hay không, đi, chúng ta đi ăn cơm." Nói xong Liệt liền lôi kéo Mộc Tiểu Hoa đi vào trong động, nhưng Mộc Tiểu Hoa vừa đi được hai bước đã bị Xán kéo trở về: "Chúng ta về nhà, ta làm cho ngươi ăn."

Về cái gì mà về nha? Có cơm cọ*(*ăn cơm miễn phí), là cho không, không cần phải trả tiền vì sao không ăn? Lại nói, nàng còn chưa có nhìn thấy ba lô của nàng đâu? Mộc Tiểu Hoa nghĩ như thế, nói: "Các ngươi còn chưa có nhóm lửa, nếu phải ăn, trở về còn phải đợi bao lâu đây? Ta rất đói bụng, đi thôi, cùng nhau đi vào thôi!"

Mộc Tiểu Hoa thật sự là rất đói bụng, cũng không biết bản thân đã hôn mê bao lâu, đói bụng như thế này tựa rằng dù nhiều ngày chưa ăn cũng không đến mức đó, trên người cũng không có gì đau đớn, nàng xuyên đến đây thế nhưng không có bị thương cũng là kỳ tích.

Xán lôi kéo nàng không động đậy, Mộc Tiểu Hoa nhìn về phía Liệt hỏi: "Xán cùng Thế cũng có thể vào chứ?"

Liệt liếc mắt nhìn Xán cùng Thế một cái, gật đầu: "Có thể."

Mộc Tiểu Hoa lôi kéo tay Xán: "Liệt đều nói là có thể, đi thôi." Lại nhìn Thế phía sau Xán, lộ ra nét mặt như tỷ tỷ ôn nhu, mỉm cười: "Thế, cùng nhau vào nha!"

Thế hoàn toàn bị nụ cười của Mộc Tiểu Hoa hạ gục trong nháy mắt, ngây ngốc nhìn nàng, nhìn vẻ mặt say đắm của đệ đệ, Mộc Tiểu Hoa ít nhiều có điểm đắc ý, nàng đối với dung mạo của mình vẫn tương đối tự tin, cái gì diện mạo quái dị? Quả thực nói hươu nói vượn.

Nếu phải chọn khuyết điểm trên người nàng thật thì chính là lùn một chút, thịt trên người cũng nhiều hơn một chút, chỉ có như thế thôi. Không đúng, còn có một cái, đối lập cùng người nơi này thì chính là làn da nàng quá trắng.

Mộc Tiểu Hoa vẫn luôn cảm thấy da mình đen, đều là do khi còn nhỏ phơi nắng, trăm triệu không nghĩ tới có một ngày da nàng thế nhưng có thể bị hình dung quá mức là "quái dị", dù vậy, khác biệt về điều này cũng không mang đến thương cảm gì với nàng cả! Oa ca ca...(⌒▽⌒)

⭐Diendanlequydon⭐

⭐⭐Edit+Beta: Thiên Sa⭐⭐

⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐

Mộc Tiểu Hoa mang theo con sâu tham ăn trong bụng, chờ mong đi vào nhà Liệt, nhưng mà, hiện thực thật sự không thế nào tốt đẹp. Vũ chuẩn bị cơm trưa chính là thịt nướng, nhưng mà thịt này…… Trước không nói bề ngoài như thế nào, người đói bụng liền không cần để ý hình thức bên ngoài. Nhưng mà Mộc Tiểu Hoa một ngụm cắn đi xuống thật sự nhịn không được phun ra, dẫn tới sắc mặt bình tĩnh của bốn người nhìn nàng.

Mộc Tiểu Hoa chịu đựng mùi lạ trong miệng, hung hăng nuốt nước miếng xuống, xấu hổ cười cười, nói: "Các ngươi không cảm thấy thịt này có chút biến chất sao?"

"Nếu không phải hoàn toàn hư hỏng thì có thể ăn." Liệt nghiêm trang nhìn Mộc Tiểu Hoa nói, những người khác cũng gật đầu.

Xán nói: "không còn cách nào cả, hiện tại thời tiết nóng, nếu thịt nhiều để qua hai ngày mùi vị liền trở thành như vậy."

"Ân." Nói đến điểm này Vũ cũng buồn rầu: "Có đôi khi gϊếŧ được nhiều con mồi, ăn không hết đều bị hư hỏng."

"Có thể đem thịt xử lý một chút rồi phơi dự trữ mà? Cũng có thể dùng cái bình để ướp muối."

"Phơi lên? Thịt phơi lên còn có thể ăn sao? Ăn ngon sao?" Liệt vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.

"Là thịt khô, đương nhiên có thể ăn." Vừa nói đến ăn Mộc Tiểu Hoa liền hưng phấn: "Không chỉ có thể ăn còn ăn rất ngon."

"Thật sự?" Liệt có chút chờ mong lại có chút không dám tin tưởng hỏi lại.

Mộc Tiểu Hoa khẳng định gật đầu: "Đương nhiên là thật sự, ta lừa ngươi làm gì?"

"Vậy, ngươi nói dùng cái bình ướp muối là ướp như thế nào? Cái bình là cái gì?" Xán cũng nhịn không được tò mò hỏi.

"Cái bình à~" Mộc Tiểu Hoa quét mắt nhìn sơn động một vòng, phát hiện dưới góc tường có một cái chậu không lớn lắm, còn có nắp đậy: "Cũng tương tự như cái kia, nhưng cũng khác nhau rất lớn, ai nha! Chỉ bằng vài câu thì ta cũng không thể nói rõ. Không tính ướp muối trong cái bình, trừ bỏ phơi thịt khô thành từng khối nhỏ, còn có thể đem các khối thịt lớn phơi hoặc hun thành thịt khô, như vậy có thể dự trữ nhiều thức ăn trong thời gian dài."

"Vậy cụ thể là làm như thế nào?" Vũ hỏi.

Mộc Tiểu Hoa tự tin cười, ra vẻ thần bí nói: "Đến lúc đó các ngươi xem ta làm thì sẽ biết."

"Có thể để được đến bao lâu?" Vũ lại hỏi.

"Thời tiết như bây giờ, thịt khô phơi thật tốt để được một hai tháng là không thành vấn đề, thịt khô bình thường thì có thể đến nửa tháng một tháng cũng không thành vấn đề."

"Có thể để lâu như vậy?" Bốn người đều là vẻ mặt hưng phấn cùng không thể tưởng tượng. Nói như vậy bọn họ sẽ không bao giờ lo lắng vì có quá nhiều thịt ăn không hết sẽ lãng phí mà lo lắng, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trường hợp khi săn không được hoặc săn được ít con mồi mà lo lắng.

Mộc Tiểu Hoa rối rắm, lo lắng nhìn thịt muốn biến chất, hơn nữa tay nghề nướng thịt kia thật sự chẳng ra gì, cơm trưa như vậy Mộc Tiểu Hoa thật sự không thể tiếp tục ăn.

"Ta nấu hạt kê cho ngươi ăn vậy." Vũ đề nghị. Cây kê là lương thực chủ yếu của bộ lạc, trừ cây kê ra còn có đậu phụ cùng đậu côve, bất quá bởi vì sản lượng quá thấp, ngày thường đều đến khi bộ lạc tụ tập mới ăn.

"Không cần phiền toái!" Mộc Tiểu Hoa gọi Vũ đã đứng lên: "Đem ba lô đưa cho ta, bên trong có ăn."

"Nga." Vũ lên tiếng đi đến mép giường, từ bên trong giường da thú đem ba lô của Mộc Tiểu Hoa lại đây. Bởi vì là đi khảo cổ xa xôi trong núi, còn muốn ở lại trên núi hai đêm. Mộc Tiểu Hoa cầm theo ba lô cỡ siêu lớn lên núi nên trong ba lô có rất nhiều đồ vật.

Từ bên trong lấy ra hai bao mì ăn liền, lại lấy ra một cuốn mì sợi, Mộc Tiểu Hoa nói: "Có cái chậu nào lớn hơn nữa không? Nấu nước sôi, chúng ta nấu mì ăn."

"Chúng ta chỉ có một cái chậu này nấu đồ vật." Vũ ngượng ngùng nói. Mộc Tiểu Hoa dò hỏi nhìn về phía Xán, Xán lắc đầu: "Nhà của chúng ta cũng chỉ có một cái chậu như vậy."

"Đi lấy đến đây đi! Tách ra nấu phiền phức lắm, nấu hai cái cùng nhau mới đủ chúng ta ăn."

Xán nghe lời trở về lấy chậu, Liệt tích cực đi lấy nước lên nấu, Vũ cùng Thế tò mò nhìn Mộc Tiểu Hoa, Vũ nhịn không được hỏi: "Tiểu hoa đây đều là thứ gì nha?"

"Đồ vật ăn rất ngon." Mộc Tiểu Hoa chớp chớp mắt hướng Vũ cười.

Vũ sửng sốt nhìn Mộc Tiểu Hoa, hơi

ngượng ngùng cười cười.

Xán thực mau trở lại đem nước nấu sôi lên, trong lúc chờ đợi nước sôi, Mộc Tiểu Hoa trịnh trọng nói: "Mấy thứ này ngàn vạn lần không thể để bất luận người khác biết, biết không?"

"Được, được." Bốn người vội gật đầu: "Tuyệt đối không cho những người khác biết."

"Nhất định phải nhớ kỹ đó!" Mộc Tiểu Hoa lại lần nữa dặn dò.

"Yên tâm đi nương… Tiểu Hoa, chúng ta tuyệt đối sẽ không nói ra bên ngoài." Liệt cực kỳ trịnh trọng cam đoan, những người khác cũng theo Liệt nghiêm túc gật đầu.

Mộc Tiểu Hoa gật gật đầu, tất cả đồ vật trong ba lô nàng đều không thuộc về thế giới này, bị người khác mơ ước liền không tốt, đồ vật này đó ở thế giới của nàng tùy tiện là có thể mua được, còn với hiện tại mà nói chính là báu vật vô giá a báu vật vô giá!

Nước nấu được một lúc, Mộc Tiểu Hoa mở mì ăn liền ra đem gói gia vị bỏ vào chậu, mùi hương nồng đậm lập tức lan tỏa xông vào mũi, dẫn tới bốn người Vũ trừng lớn mắt kinh ngạc cảm thán liên tục: "Thơm quá a!"

"Thật sự thơm quá a!"

"Thơm đúng không?" Mộc Tiểu Hoa đắc ý cười, dùng chiếc đũa quấy nước canh, đây chính là mì bò kho nàng thích ăn nhất, đáng tiếc là về sau sẽ không được ăn nữa.

Đem nước canh quấy đều, đem mì sợi bỏ vào chậu trước, quấy đều xong, thời điểm mì sợi chín tới một nửa lại bỏ mì ăn liền lên lớp trên mì sợi, lại nấu đến khi không sai biệt lắm Mộc Tiểu Hoa từ trong ba lô lấy ra khúc thịt nguội cùng dao gọt hoa quả, dùng dao gọt hoa quả đem thịt nguội cắt thành miếng bỏ lên mặt trên mì, quấy vài cái, đưa nồi ra: "Được rồi, đợi nấu trong lửa lớn thêm một chút liền bỏ xuống, đừng đem canh nấu quá lâu."

Xem đến trợn mắt há hốc miệng mồm, Liệt cùng Xán liên tiếp nuốt nước miếng, nghe lời Mộc Tiểu Hoa vội đem chậu nấu trong lửa lớn được một lúc liền nhấc xuống.

Mộc Tiểu Hoa dùng tốc độ nhanh nhất múc đầy năm chén, lại từ trong ba lo lấy ra hai cái trứng luộc cắt ra chia đều, vừa lòng vỗ tay một cái: "Được rồi, mọi người đều cùng nhau ăn đi!"

Chính là bốn người hai mặt nhìn nhau ai cũng không có động thủ, Mộc Tiểu Hoa đành phải bưng từng chén đưa đến trên tay bọn họ: "Đều nhanh ăn đi, mì nở trương ra thì không thể ăn."

"Thơm quá, đều không nỡ ăn." Liệt bưng chén hít sâu một hơi, vẻ mặt say mê.

"Bởi vì thơm nên mới cần ăn nhanh lên đó!" Mộc Tiểu Hoa buồn cười nói, "Đều ăn nhanh đi!" Mộc Tiểu Hoa nói xong trực tiếp ăn đầu tiên, mì sợi thơm ngào ngạt vào miệng, Mộc Tiểu Hoa nhịn không được thở dài một tiếng, không có gì so với lúc đang đói được ăn đồ ăn nóng hầm hập thơm ngào ngạt, chỉ như vậy cũng làm cho người ta vui vẻ thỏa mãn, tuy rằng chỉ là mì sợi bình thường, nhưng sau khi gặp phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ thịt biến chất cùng thịt nướng cẩu thả. Ở hoàn cảnh nơi này có thể ăn được một chén như vậy đã là xa xỉ rồi.

Nhìn Mộc Tiểu Hoa ăn đến ngon lành, Xán cũng vội vàng bắt đầu ăn, ngay sau đó nhổ trở lại một hơi, bởi vì bị nóng đến bỏng rồi. Mộc Tiểu Hoa nhìn về phía hắn nhắc nhở: "Coi chừng bỏng!" Lại nhìn về phía những người khác: "Mọi người cẩn thận bỏng!" Cuối cùng duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt Thế: "Thế, cẩn thận bị bỏng nhé." Thế nhìn về phía đôi mắt Mộc Tiểu Hoa sáng lấp lánh, ngượng ngùng cười, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Mọi người ăn mì sợi vào miệng đều là vẻ mặt ăn ngon, chỉ có vẻ mặt Liệt là xấu hổ một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tốc độ ăn của hắn.

Nhìn mọi người thích ăn Mộc Tiểu Hoa cũng thực vui vẻ. Ở tại thế giới mới, bữa cơm ngon lành kết thúc trong vui sướиɠ, hai chậu to, năm người liền mang canh ăn đến sạch sẽ, sau khi ăn xong bốn người Vũ đều là vẻ mặt no nê, trong miệng vẫn còn dư vị lưu lại cùng chưa đã thèm.

Ăn no nên làm chính sự, sau khi cơm trưa kết thúc lại nghỉ ngơi thêm một chút, bốn người Vũ mang theo Mộc Tiểu Hoa ra cửa, Mộc Tiểu Hoa chuẩn bị đi tìm rơm cỏ có thể làm giày, mặc kệ thế nào, trước vẫn nên chuẩn bị tốt nguyên vật liệu là cần thiết.