Ảnh Trung Trì (Trì Trong Ảnh)

Chương 12: Già đi

Ta liền như vậy ở cùng Yên Trì, sống trong sơn động trên cực đảo.

Đối với chuyện gặp được đêm hôm đó, ta cũng cẩn thận hỏi thăm Yên Trì, bởi vì cổng Hoàng tuyền cách năm mươi năm mới mở ra một lần, mà ta đến nhân gian mới được mấy năm, theo lý thì cổng Hoàng tuyền sẽ không mở, những linh hồn bất tử kia cũng sẽ không tới.

Lúc Yên Trì nói đến vấn đề này, sắc mặt thay đổi. Y không trả lời câu hỏi của ta, mà hỏi ta trước, thân phận của ta dưới địa ngục Hoàng tuyền là gì. Ta thành thật nói cho y, ta là thiếu chủ giống như phế vật.

Yên Trì vỗ vỗ tay ta, cười nói, thiếu chủ giống như phế vật, nhưng lại bức lui mấy linh hồn bất tử làm chuyện xấu.

Ta đột nhiên có một loại cảm giác thành tựu.

Lúc sau Yên Trì nói cho ta biết, địa ngục Hoàng tuyền không biết đã xảy ra biến cố gì, ngày đó vậy mà xuất hiện rất nhiều linh hồn bất tử ở một vùng lớn, những linh hồn bất tử có tính công kích, gặp người liền đánh, khiến bọn họ nhất thời sơ sẩy cảnh giác, bị bọn chúng quản chế. Còn tại sao xuất hiện tình huống khác thường như vậy, Yên Trì nói sư phụ y sẽ điều tra.

Trái tim ta siết chặt, không biết phụ thân hiện giờ thế nào, địa ngục Hoàng tuyền xảy ra chuyện, ông nhất định sẽ biết. Đáng hận cổng địa ngục Hoàng tuyền đã đóng, ta lại không cách nào trở về, bằng không thì thật muốn trở về hỏi cho rõ.

Yên Trì nhìn ra lo lắng của ta, vỗ vỗ tay ta an ủi nói, nhất định không có việc gì, chủ nhân của Hoàng tuyền là người trấn áp Hoàng tuyền không thể không có, nếu như ông ấy xảy ra chuyện, những linh hồn bất tử bị giam ở địa ngục Hoàng tuyền đã sớm tới nhân gian rồi.

Tuy rằng Yên Trì nói như vậy, nhưng trái tim ta vẫn không cách nảo thả lỏng. Nhưng cũng không có cách nào, ta không thể quay về, chỉ có thể ngồi chờ.

Về sau, nhiều năm qua đi. Ta chậm rãi có thể tiếp xúc ánh mặt trời, nhưng bị chiếu thời gian dài vẫn sẽ sinh ra ảnh hưởng nhất định đối với ta, nhưng không quan trọng, dù sao đều không thấy được ánh mặt trời, chỉ cần có thể nhìn thấy Yên Trì là đủ rồi.

Chúng ta mỗi ngày đều dính cùng một chỗ, nghiên cứu linh thuật, luận bàn linh lực, mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ. Tiếc nuối duy nhất chính là, ta cho dù tu luyện thế nào, vẫn duy trì bộ dạng xương khô.

Vì thế, ta thường đối với gương đồng từ phòng Yên Trì chuyển đến, ôm đầu mình, ai oán hỏi Yên Trì, ta nếu cả đời đều là bộ dạng này, ngươi sẽ ghét bỏ ta sao?

Yên Trì cười xoa xoa đầu ta, nói cho dù thế nào, ta đều thích, sẽ không ghét bỏ.

Y không chê ta, nhưng ta tự ghét bỏ chính mình. Chẳng những không tu đến trưởng thành, người của ta cũng ngừng cao lên, chính vào lúc vừa đến tai Yên Trì, liền không còn cao nữa. Liên tục mấy năm cũng không cao, tức giận đến ta nghiến răng nghiến lợi, mỗi sớm tỉnh lại, chuyện ta làm trước nhất chính là chạy đến bên người Yên Trì, dùng y làm thước đo, tính toán xem mình có cao hơn hay không.

Ngày qua ngày, năm qua năm, ta rốt cuộc cũng chẳng cao lên. Vì thế, lại khiến cho Yên Trì chê cười ta thật lâu.

Ta tức giận vô cùng, mỗi ngày đều ăn nhiều hơn chút thịt, còn tăng cường rèn luyện, nghĩ muốn so với Yên Trì phải cao hơn. Bởi vì ta muốn ôm Yên Trì vào ngực, mà không phải tiếp tục để y từ trên cao xuống xoa đầu ta….

Về sau Yên Trì nói, Không ngươi không cao cũng không sao, có thể bồi ta cả đời là được rồi. Ta giận đùng đùng phản bác y, ta nói chẳng những muốn cả đời này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp đều cùng ngươi.

Sau khi Yên Trì nghe xong những lời ta nói, xoa đầu ta chẳng nói lời nào.

Khi đó ta không hiểu ý tứ trong nụ cười của Yên Trì, chỉ ngây ngốc cho rằng Yên Trì là thẹn thùng. Thẳng đến thật lâu về sau, ta mới hiểu được, nụ cười lúc ấy của y, mang theo vài phần đắng chát cùng chua xót.

Hoàng lịch từng tờ từng tờ lật qua, thời gian cũng lặng lẽ trôi đi.

Ta vẫn duy trì thân thể xương khô lúc trước, không già không chết, chính là Yên Trì a, lại già rồi.

Khi ta ở trên mặt Yên Trì, nhìn thấy nếp nhăn đầu tiên của y, ta mới từ trong miệng y biết được, linh căn của y khác với người thường, có thể tu linh, nhưng không cách nào trường thọ, đó là nói, trăm năm sau y sẽ về với cát bụi.

Lúc ta nghe được tin tức này, khϊếp sợ khó tả, này chính là nói, Yên Trì sẽ có một ngày rời khỏi ta, chuyển sinh mà đi.

Vào thời khắc ấy, ta mới biết được người cùng linh vật khác nhau.

Ta chợt hiểu ra lời nói ý tứ sâu xa của Thiên Thích ngày ấy, ông ta nói chỉ cần trăm năm sau chớ hối hận là được, có lẽ ông đã sớm đoán được chúng ta sẽ phải đối mặt ly biệt, nên mới nói như thế.

Nhưng ta không hối hận, ta không hối hận ở cùng một chỗ với Yên Trì, ta chỉ hối hận vì sao không sớm gặp được y, sớm thay đổi chỗ thiếu hụt của y trước khi đầu thai.

Ta lén Yên Trì đi tìm Thiên Thích —— có trời mới biết ta lấy dũng khí từ đâu. Thiên Thích vô cùng khó gặp, nhưng dường như ông đã sớm đoán ta sẽ đến, cho lui tất cả những người có thể cản trở ta, trực tiếp gặp mặt ta.

Ông mở miệng liền hỏi, ta nhưng là muốn tìm kiếm phương pháp giúp Yên Trì kéo dài tuổi thọ.

Ta gật đầu nói phải.

Ông ta rất nhanh trả về bốn chữ, không có cách nào.

Ta không tin, ta nói ông thần thông như thế, tại sao không có cách nào.

Ông nhìn ta thật lâu, thở dài một tiếng, ông nói Yên Trì là đệ tử ông sủng ái nhất, ông cũng muốn có thể kéo dài tuổi thọ cho Yên Trì, ông thử qua rất nhiều phương pháp, nhưng đều không có tác dụng. Trời sinh Yên Trì đã có chỗ thiếu hụt, ngày sau không cách nào bù đắp, cho nên khi Yên Trì muốn ở cùng với ta, ông chỉ là nhất thời liền đồng ý. Nếu không thể dữ thiên đồng thọ

(*cùng thọ cùng trời.), liền để cho Yên Trì có thể hưởng thụ hạnh phúc trong thời gian có hạn.

Ta ngây ngốc nhìn ông, vậy mà không cách nào phản bác, ta nói ta không tin, ta nhất định sẽ tìm được phương pháp có thể kéo dài tuổi thọ của Yên Trì.

Nhưng Thiên Thích nói ra một câu, đập tan tất cả ý niệm trong đầu ta.

Ông nói, tiêu tốn thời gian đi tìm cách kéo dài tuổi thọ của Yên Trì, chẳng bằng bồi y trong thời gian hữu hạn này nhiều hơn. Huống hồ, Yên Trì thân thể người phàm, một khi xuống mồ, sẽ vào địa ngục Hoàng tuyền, đến lúc đó bằng vào năng lực của ta, còn sợ Yên Trì không thể vĩnh viễn cùng nhau?

Đúng rồi, Yên Trì nếu như xuống mồ, chắc chắn đến địa ngục Hoàng tuyền, mà chỗ đó chính là địa bàn của ta, chỉ cần ta nói một tiếng với phụ thân, liền nhất định có thể bảo vệ Yên Trì.

Ta vui vẻ hài lòng mà trở về, ôm Yên Trì sớm đã không còn tuổi trẻ, nói ra suy nghĩ của mình. Yên Trì nở nụ cười, y không nói gì, chỉ nắm tay ta, cùng ta mười ngón đan xen, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai ta.

Ở năm thứ năm mươi đầu tiên ta đi vào nhân giới, cổng địa ngục Hoàng tuyền mở ra rồi, ta thấy được tiếng Âm vệ quen thuộc, tiến lên chào hỏi, hỏi thăm tình hình gần đây của phụ thân. Bọn họ nói cha ta mạnh khỏe, không có gì ngoài mấy chục năm trước vô ý bị thương, khiến cho linh hồn bất tử chạy ra nhân giới bên ngoài, cũng không có đại sự gì.

Ta kinh ngạc hỏi thăm bọn họ phụ thân đã hoàn hảo, bọn họ nói hiện tại đã không ngại, chẳng qua là nghe nói ta đang ở nhân giới, vô cùng nhớ mong.

Ta giật mình nhớ tới, đã năm mươi năm chưa gặp qua phụ thân. Đối với linh hồn bất tử mà nói, năm mươi năm kỳ thật ngắn ngủi, nhưng đối với cha con chúng ta nhiều năm không thấy, lại dài đằng đẵng.

Thế nhưng, ta vẫn không thể trở về. Ta dẫn Yên Trì đến, nói với Âm vệ, ta muốn ở lại nhân giới, cùng Yên Trì đi hết đoạn đường này.Phụ thân một đời bất tử, ta còn có rất nhiều thời gian làm bạn, nhưng Yên Trì, ta chỉ có thể ở cùng y mấy chục năm.

Âm vệ mang theo lời thăm hỏi của ta trở về, liên hệ giữa ta cùng phụ thân liền cắt đứt.

Yên Trì hỏi ta hối hận không, ta nói, ta cùng một chỗ với Yên Trì, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới hai chữ hối hận.

Một khắc này, Yên Trì nở nụ cười.

Ta dường như bởi vì găp được Yên Trì, mất động lực, linh lực ngược lại tăng lên chậm chạp, này có thể khiến Yên Trì gấp đến độ xoay quanh, y ước gì rời đi ra một lần, để thúc đẩy ta tăng linh lực.

Nhưng ta không thuận theo, một mực quấn lấy y chỗ nào cũng không cho y đi, ta nói ta hiện tại có thể ra ngoài tiếp xúc ánh nắng, còn có thể che giấu âm khí, muốn linh lực cao như vậy có ích lợi gì.

Yên Trì về sau nghe theo ta, không tiếp tục giục ta. Để chứng minh linh lực cao hay thấp không có ảnh hưởng lớn đối với ta, ta phàm là đến ngày mặt trời rực rỡ, liền sẽ dẫn theo Yên Trì ra ngoài phơi nắng, tản bộ.

Trước kia Yên Trì còn có thể đi cùng ta, về sau y già rồi, đi không được nữa, liền cần ta cõng đi.

Lại về sau, về sau…

Y về sau, đã già đến không cách nào đứng dậy.

Yên Trì của ta, hoàn toàn già rồi, khuôn mặt xinh đẹp lúc trước đã bị nếp nhăn già nua thay thế, từng là tươi cười chỉ còn là khe rãnh, nhưng trong lòng ta y vĩnh viễn còn trẻ.

Ta cảm thấy được sinh mệnh của Yên Trì, đang từ từ biến mất, mỗi một ngày tỉnh lại, ta đều sẽ đặt tay dưới chóp mũi Yên Trì, thẳng đến khi cảm nhận được hô hấp của y, ta mới yên tâm tiếp tục ngủ say.

Ta không còn được một giấc ngủ ngon, mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng mà sống, cách ngày địa ngục Hoàng tuyền mở ra còn năm mươi năm, Yên Trì nếu lúc này rời đi, ta còn phải chờ thêm năm mươi năm nữa mới có thể nhìn thấy y.

Ta sợ hãi chờ đợi, sợ hãi không còn thấy y.

Nhưng sinh mệnh của nhân loại vĩnh viễn yếu ớt như vậy, Yên Trì cuối cùng vẫn đi rồi.

Một khắc này, y như hồi quang phản chiếu, cười nắm tay ta, dùng giọng nói đã sớm già nua: “Không, đời này gặp gỡ ngươi, là hạnh phúc lớn nhất của ta. Đáng tiếc, ta không thể thấy được hình người của ngươi, thật đáng tiếc, đáng tiếc…”

Ta rơi lệ không dứt.

Ta cẩn thận ôm lấy Yên Trì, một chốc một chốc lại vuốt ve khuôn mặt của y, y cười nói: “Không, tay của ngươi thật ấm…”

Nước mắt của ta vừa dừng, ngay sau đó, lại như mưa hạ xuống.

Ta là linh hồn bất tử, linh hồn của Hoàng tuyền, nhiệt độ cơ thể ta vĩnh viễn lạnh như băng, y như thế nào cảm giác được ta ấm áp.

“Yên Trì, Yên Trì…” Ta không ngừng gọi tên y, lúc đầu y còn có thể đáp lại từng tiếng một, về sau, âm thanh của y dần tắt.

Hơi thở cuối cùng tản ra lòng bàn tay ta, Yên Trì nhẹ nhàng gục xuống, dựa vào đầu vai ta, mỉm cười biến mất.

Yên Trì của ta, năm thứ chín mươi cùng ta làm bạn, đã rời khỏi ta.

Một năm này, Yên Trì hưởng thọ một trăm mười lăm tuổi.