Một Trăm Cách Tự Sát (Tự Sát Nhất Bách Thức)

Chương 20: Không thể chết được

Kỳ Vũ mệt mỏi ra khỏi thang máy quẹo phải đi đến trước cửa, tay móc vào túi, ngón trỏ bắt lấy cái chìa khóa để bên trong, cắm vào ổ khóa nhẹ nhàng xoay vặn, cậu rút chìa khóa ra chuẩn bị đẩy cửa bước vào nhà, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh thang máy mở cửa.

Mà người nọ cũng từ từ ngẩng đầu rồi chuyển sang ngây ngốc đối mặt với người ở trước cửa.

Bùi Thiên: “…”

Kỳ Vũ: “…”

Tầng mười lăm là tầng lầu duy nhất có một bóng đèn trần cũ kỹ ố vàng ở trên trần nhà, Kỳ Vũ nhìn hắn đứng ngẩn ngơ dưới ánh đèn mờ nhạt, mặt tràn đầy kinh ngạc giống như là nhìn thấy quỷ, vẻ mặt này tại mấy giờ trước, ở cái phố kia trước nhà hàng đèn đuốc sáng trưng, cũng đã thấy một lần.

Trong lúc bọn họ đang ngơ ngác nhìn nhau, dưới ánh đèn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, bên cạnh màn hình hiện lên số lầu, tiếp theo “đinh” một tiếng di chuyển xuống phía dưới, con số trên màn hình từ từ giảm dần.

“….hey, lại gặp mặt.” Bùi Thiên cong khóe miệng, đưa tay sờ sờ cổ, mà Kỳ Vũ cũng xoay người, lúng túng cười cười với Bùi Thiên.

Tiếp theo lại một trận trầm mặc, Kỳ Vũ đành xuống nước, hướng Bùi Thiên đang ngốc đứng đấy mà vẫy tay, hơi lùi một bước đẩy cửa ra, “Cậu có muốn hay không…À…uống trà?”

“A…” Không đợi Bùi Thiên nói ra chữ được, Kỳ Vũ dường như nhớ tới cái gì mà sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng tiến lên vài bước sau đó khóa trái cửa, nhanh chóng hoàn thành một loạt động tác rồi lại hoảng sợ vì thiếu chút nữa bị phát hiện khiến cậu dựa vào cửa thở hổn hển hai cái.

Kỳ Vũ buông ra tay nắm cửa, một lần nữa mang theo nụ cười nghiêng người đi ra, làm bộ áy náy mà nhìn về phía Bùi Thiên, “À, trong phòng vừa tổng vệ sinh nên có nhiều thứ còn chưa dọn dẹp được, thật là ngại quá…”

“A, không sao.” Bùi Thiên liếʍ liếʍ môi, tay nhẹ nhàng cọ cọ quần jean, “Vậy đến phòng tôi ngồi một chút đi…”

Kỳ Vũ thở phào một hơi, lòng còn hơi sợ mà nghiêng đầu nhìn vào phía sau cửa.

Con mẹ nó trong phòng đầy bức vẽ còn chưa có dọn dẹp xong a a, bị thấy thì tuyệt đối

so với nhìn thấy ánh sáng chết thì càng thấy ánh sáng chết a a a!!!

(*比见光死更见光死: bỉ kiến quang tử canh kiến quang tử, là cái gì vậy (╥ω╥`))

Nguy hiểm thật, nhiều giấy vẽ như vậy vẫn còn rải rác cách cửa không xa, bằng không bị xem thành biếи ŧɦái thì làm sao mà xử lý!!!

Là quan hệ bạn cùng trường, là anh em, bây giờ còn tăng thêm quan hệ hàng xóm…

Kỳ Vũ hơi cúi đầu dúng sức nhếch miệng cắn cắn môi, những chuyện xảy ra gần đây còn dám hay không quăng máu chó ra a a a?!!

Mà máu chó đại thần trả lời: Dám =-=

“A không được!!” Bùi Thiên đã cắm chìa vào ổ khóa chuẩn bị vặn mở bỗng nhiên hoảng sợ lớn tiếng hô, lập tức rút chìa khóa ra, quay đầu nhìn về phía Kỳ Vũ vốn đang suy nghĩ bay cao bay xa bỗng nhiên bị kéo trở về, vẫn còn đang khϊếp sợ mà trừng mắt nhìn không hề có phản ứng gì, quẫn bách mà đem chìa khóa dấu ở phía sau, “Ờ… xin lỗi a, tôi không mang chìa khóa…” Bùi Thiên nhìn vẻ mặt không biểu tình của Kỳ Vũ, tiêu điểm của ánh mắt hình như đặt sau lưng mình——

Hắn vội vàng mà sốt ruột sửa lại: “Không… không phải, phòng tôi rất lộn xộn rất dơ, vẫn là đừng có đi vào thì tốt hơn.”

Có trời mới biết Kỳ Vũ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nên ánh mắt của cậu mông lung không có tiêu cự, cũng vừa rồi suy nghĩ miên man như đi vào cõi tiên mà căn bản không có nhìn thấy Bùi Thiên đã từng dùng chìa khóa mở cửa ra, cũng chỉ có hắn vì chột dạ nên mới cảm thấy có quỷ.

Tuy rằng những lời nói kia càng nói càng chột dạ càng nói càng nhỏ, nhưng thấy đối phương giống như đã hiểu mà gật gật đầu, Bùi Thiên nhẹ nhàng thở ra, bồn chồn mà lén liếc trộm vào cánh cửa đang đóng chặt, càng thêm chắc chắn rằng mình không thể để cho Kỳ Vũ vào nhà.

Tuy rằng trong phòng chính xác là vừa bẩn vừa lộn xộn, hơn nữa còn một đống giấy tờ viết tên vẫn còn tràn lan trên mặt bàn, nhưng cái này không phải là trọng điểm, mà trọng điểm là——

Trước khi đi ra ngoài hắn không cẩn thận mà hướng người nào đó tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ làm một lần, khăn trải bàn cùng giấy vệ sinh đồ lót bẩn thì tùy ý quăng trên bàn rồi cả trên mặt đất, nhưng đó vẫn chưa là gì.

Nặng nhất chính là hắn bắn chất lỏng màu trắng lên màn hình máy tính, bây giờ vẫn chưa có lau a a a!!!

Không muốn làm cho ấn tượng của Kỳ Vũ đối với mình càng thêm xấu, tăng thêm phần dâʍ đãиɠ hèn mọn bỉ ổi, Bùi Thiên bối rối mà bịa ra, hắn trừng mắt nhìn, bàn tay bởi vì quá căng thằng mà đổ đầy mồ hôi, khiến cho chìa khóa đang nắm chặt có chút dinh dính ươn ướt.

Bầu không khí giữa hai người lại bắt đầu căng thẳng.



“Chúng ta cứ đứng như vậy cũng không được, ai trở về phòng mình thôi, ngủ ngon.” Kỳ Vũ đứng đấy, cuối cùng không chịu nổi, từ khi ăn cơm xong, trên đường đi đã bắt đầu cảm thấy hơi mệt, bất kể là tinh thần hay là cơ thể, đến bây giờ lại càng cảm thấy mệt mỏi muốn đi ngủ, xoa xoa khóe mắt cay cay, ngáp dài đã nghĩ muốn quay qua mở cửa.

“Chờ một chút!” Kỳ Vũ dừng lại, cau mày nghi ngờ mà nhìn về phía người ta hô lên, Bùi Thiên nuốt nuốt nước miếng, duỗi cái tay không nắm chìa khóa dùng ngón trỏ chỉ vào trong nhà, ánh mắt nghiêm túc mà nhìn kỹ vũ, “Vào đi, chúng ta nói chuyện phiếm một chút.”

Kỳ Vũ: “…”

“Chờ tôi một chút.” Bùi Thiên nghiêm túc nói với Kỳ Vũ, sau đó mới xoay người dùng chìa khóa bị dính ướt hơi phát ra vị rỉ sắt mà mở cửa, vẫn không quên khép bớt cửa lại để cho người bên ngoài không nhìn thấy chất lỏng trắng dính trên màn hình máy tính.

Qua thêm vài phút nữa, hắn ôm một ít đồ ăn vặt cùng đồ uống đi ra phòng

ngoài rồi đóng cửa lại, đem những thứ đồ kia để xuống mặt đất được ánh đèn mờ ảo chiếu lên, ngồi xếp bằng rồi ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Đây là những thứ mà cậu thích ăn phải không?”

…. …

Có phải hay không hắn lại làm lộ ra cái gì nữa nha?!!!

Cũng may bởi vì Kỳ Vũ đứng lâu đã muốn choáng đầu, đi cũng quá mệt cho nên cũng không nghe rõ Bùi Thiên nói cái gì, nhưng ánh mắt rơi xuống sàn nhà trông thấy toàn là những đồ uống món ăn vặt mình thích, làm cho cậu mới được lấp đầy bụng cách đây không lâu lại có chút thèm, Kỳ Vũ mệt mỏi muốn ngủ không suy nghĩ gì thêm nữa dứt khoát ngồi xếp bằng theo, lắc đầu cho mình tỉnh táo lại, sau đó dưới ánh mắt nồng nhiệt mà do dự có nên hay không cầm lấy đồ ăn vặt che lại ánh mắt của đối phương, cũng không ngại ngùng nữa mà trực tiếp chụp lấy đồ ăn vặt gần cậu nhất, xé mở gói bắt đầu ăn.

Mà dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong và đầy nhiệt tình nhìn Kỳ Vũ, hắn đã xác định mình không còn tỉnh táo nữa, đầu óc thành bột nhão hết rồi.



Bình thường buổi tối ở tầng mười lăm rất yên tĩnh, lúc này lại vang lên tiếng *nhóp nhép* *nhóp nhép* cùng với tiếng túi nhựa cọ xát vào nhau, bỗng nhiên tiếng nhóp nhép dừng lại, qua hai giây, một giọng nam bình thường ôn nhuận mềm mại lúc này lại có thêm chút ngái ngủ.

“Sao cậu không ăn a…cho cậu…” Kỳ Vũ cố gắng mở to đôi mắt đang nặng nề muốn khép lại, đầu lưỡi hồng nhạt thò ra liếʍ liếʍ mấy mẩu vụn dính ở khóe miệng, cầm lấy một cái hộp màu đỏ đen ở dưới đất, mở to mắt cố gắng dùng móng tay cạy mở, lôi ra một gói giấy bạc, đưa cho người con trai vẫn trầm mặc không nói lời nào.

Bùi Thiên đang nhìn chăm chú bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình biến đổi, mơ mơ màng màng mà híp mắt nhìn Kỳ Vũ của hắn, hít sâu một hơi, đưa tay nhận lấy đồ cậu đưa qua, vừa nhận lấy hắn liền đối với gói giấy bạc được mở ra xong xui sửng sốt vài giây, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Vẫn là cứ ôn nhu hữu lễ như thế, bất luận là đẩy cửa ra phát hiện đằng sau có người muốn vào sẽ mỉm cười đỡ cửa cho người ta đi vào trước; hay là đỡ lên người bị tổn thương trong trận cãi nhau mà xung quanh ai cũng không nhớ tới, đến phòng y tế lại nỗ lực dỗ dành người bị thương nằm lên giường rồi tỉ mỉ bôi lên vết thương; hoặc là tại buổi biểu diễn kịch cho các em ở trường mẫu giáo, vừa kết thúc là mọi người đã tản đi hết, còn mình thì ở lại cười dịu dàng mà ngồi xổm xuống sờ sờ đầu đứa nhỏ, bóp bóp đôi má non mềm như thạch trái cây.

Trong trí nhớ khắc sâu nhất cái lần ở vào một buổi chiều hoàng hôn, dỗ dành đứa nhỏ đang ngồi trên đùi cậu mà người nhà chưa tới đón, nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng của đứa nhỏ, đang run rẩy vì sợ mà khóc thút thít, dùng giọng nói dịu dàng ở bên tai đứa nhỏ dỗ dành, thanh âm không lớn nhưng cũng truyền đến tai người đang trốn trong bụi cỏ gần đó.

Lấy lại tinh thần nắm chặt gói giấy bạc dưới tay, ngón tay kéo xuống miệng túi rồi liếc nhìn, đột nhiên liên tưởng đến cái gì mà sau khi nhìn thấy vật ở trong túi thì giật mình vài giây, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Kỳ Vũ đang nhai nhai kẹo sữa bò với ánh mắt mông lung, Bùi Thiên do dự một chút cuối cùng mấp máy miệng, rút ra thanh chocolate cắn ở một đầu.

Chà xát lòng bàn tay bởi vì khẩn trương mà đổ đầy mồ hôi, Bùi Thiên chậm rãi tới gần người ngồi trước mặt, lúc hai tay hắn chống xuống bên cạnh eo Kỳ Vũ, thanh chocolate thẳng tắp mà đυ.ng vào chóp mũi Kỳ Vũ, người đang nhai kẹo sữa bò bỗng nhiên dừng lại, cậu ngơ ngác giương mắt đối diện với cặp mắt đang mang theo bất an và cao hứng.

Bùi Thiên hơi cúi đầu xuống, chậm rãi đem chocolate di chuyển xuống giữa hai cánh môi, bàn tay chống đất chậm rãi cong lên co vào lòng bàn tay.

Bởi vì quá bối rối mất luôn khả năng suy nghĩ mà Kỳ Vũ nuốt luôn viên kẹo đang nhai, nhưng đôi mắt nửa nhắm nửa mở chỉ mơ mơ hồ hồ một lúc, cậu liền hé miệng thuận theo mà tiếp nhận chocolate đưa tới bên miệng mình, một miếng một miếng cắn xuống dần dần tiến sát lại, tư thế của hai người chậm rãi đổi thành Bùi Thiên từ cúi người thành thẳng lưng còn Kỳ Vũ ngẩng đầu hơi cúi người, hay tay trong vô thức mà đặt lên vai đối phương, thanh chocolate càng lúc càng ngắn, khoảng cách giữa hai người cũng càng ngày càng gần.

Tựa hồ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Ngón tay đang co vào lòng bàn tay càng siết chặt.

Cuối cùng, chỉ còn vẻn vẹn cách nhau một cm, thanh chocolate bị cắn đứt.

Vẫn là chống không lại lời kêu gọi của thần ngủ, Kỳ Vũ mông lung mà nhìn xuống chóp mũi cơ hồ đυ.ng đến đối phương và Bùi Thiên lại vô cùng thân cận, tiếng lầu bầu nho nhỏ phát ra hai mắt dần dần khép lại rồi thϊếp đi, vì mất trọng lực mà bàn tay trượt xuống dưới lưng, toàn bộ người ngả về phía Bùi Thiên, cuối cùng cái trán dán lên bờ vai, mà ở thời khắc đó hai tay Bùi Thiên liền vòng qua eo đối phương, nghiêng mặt qua ở khoảng cách gần mà nhìn Kỳ Vũ.

Hình như hắn vừa nghe thấy cậu nói gì nha.

Ừ, hắn đã nghe được.

Tuy rằng bé đến hầu như không có, nhưng hắn nghe rõ ràng.

Cậu đối với hắn khẽ gọi——

Bùi Thiên

Chịu đựng xúc động muốn hôn lên mặt cậu, bắt đầu suy nghĩ đối phương gọi tên mình là có ý gì, nhưng dựa vào trên người hắn dù sao cũng là con trai, càng ngày lực càng nặng khiến hắn dùng hai tay ôm chặt lấy eo, dừng lại suy nghĩ hắn quyết định trước tiên đem người vào phòng.

Đương nhiên, là phòng Kỳ Vũ.

Để cho tay cậu vòng qua cổ của mình, dìu cậu đến trước cửa, lại kéo cao lên, Bùi Thiên vươn tay bắt đầu tìm chìa khóa trong túi quần Kỳ Vũ,sờ soạng vài cái cảm thấy bất tiện, liền kéo người qua đối diện với mình, hai tay vòng qua cổ cậu thả xuống dưới, cũng làm cho đỉnh đầu đỡ lấy cằm của mình, cảm thấy mỹ mãn mà bắt đầu tìm chìa khóa.

Bùi Thiên đang chuyên tâm sờ sờ sau mông để tìm chìa khóa, không có phát hiện người được hắn đỡ hô hấp đột nhiên thay đổi, bắt đầu có chút dồn đạp bất ổn, tiếp theo khi hắn muốn đổi đến cái túi khác bên cạnh, cái cằm đột nhiên bị nặng nề cụng lên.

Fuck, lưỡi của tôi a a!!

Vành mắt Bùi Thiên nổi lên một tầng nước, hắn ngậm lấy đầu lưỡi hơi sưng lên có mùi máu tươi nhàn nhạt, nhìn đối phương ngơ ngác ngẩng đầu từ từ mở mắt ra, vài giây sau đã lấy lại tiêu cự, đối phương lập tức mở to mắt, trong con ngươi màu đen tràn đầy kinh ngạc.

Kỳ Vũ với gương mặt phiếm hồng trong vô thức cũng kịp phản ứng mà đẩy Bùi Thiên ra, bởi vì quán tính mà lưng đập mạnh vào cánh cửa, đau đớn cắn răng nhìn lướt qua đối phương cùng căn phòng chất đầy đồ ăn vặt, sau đó cúi đầu che lại khuôn mặt nóng bừng, bộ não nhanh chóng hoạt động nhưng vẫn không nghĩ ra tại sao——

Tại sao mình lại được hắn ôm a?!!!

Lảo đảo lui về sau, Bùi Thiên có chút thất vọng mà thu lại cánh tay trong không trung, hai người không nói lời nào, lầu mười lăm lại trở về vẻ yên tĩnh lúc đầu, chỉ còn tiếng thang máy di chuyển phát ra âm thanh nho nhỏ.

Bầu không khí ngượng ngùng hạ xuống âm độ, Bùi Thiên không thích cảm giác này, khó chịu nhăn lại lông mày, không suy nghĩ tùy ý chọn lấy một chủ đề để phá vỡ yên tĩnh, “Cậu đã tỉnh rồi, vẫn chưa nói chuyện phiếm nữa, có muốn hay không thảo luận về việc tự sát nữa a?”

Vừa dứt lời Bùi Thiên liền bị chủ đề mình tùy tiện vén lên hù sợ đến mức người cứng đờ, mà Kỳ Vũ với cái đầu đang loạn thành một đoàn cũng vô thức mà hừ hừ hai tiếng, vài giây sau mới bất chợt hiểu được mà ngẩng đầu lên chống lại cặp mắt đang mang theo kinh hãi kia——

Con mẹ nó hắn vẫn còn muốn chết a a a?!!!

Không thể chết được a!!!!!!