Edit: Thiên Âm
Tim Triệu Tương Nghi đập mạnh, kinh ngạc nhìn Bùi Tử Quân, thấy Bùi Tử Quân chỉ cười thản nhiên, đối với cô gái nóng bỏng kia, một chút hứng thú cũng không có.
Triệu Tương Nghi đang lúc đắc chí, thì cô gái xinh đẹp kia mỉm cười, nóng bỏng nhìn Bùi Tử Quân không tha: “Vị công
ử này thật buồn cười, đừng có khi dễ ta là người quan ngoại mà không biết phong tục người Hán.” Chỉ vào Triệu Tương Nghi cười khẩy, “Nàng ấy không có trang điểm, tóc không có búi, vẫn là mái đầu thiếu nữ, sao có thể là phu nhân của công tử được?”
“Chỉ là một con nhóc tầm thường, ngực không có lớn, mông cũng không vểnh như ta.” Cô gái hừ một tiếng, ở trong mắt cô ta, chỉ có thân hình gợi cảm như cô ta, mới có thể xưng là “Đáng chú ý”.
Còn giống như Triệu Tương Nghi, cũng chỉ nói là ‘tầm thường’
“Ta là hôn thê của huynh ấy.” Triệu Tương Nghi kéo cánh tay Bùi Tử Quân, hất cằm nhìn cô gái kia, giọng nói sắc bén kinh người.
Cô gái hơi ngạc nhiên, lát sau cười run rẩy, lúc bình tĩnh lại, liền dùng ánh mắt tiếc hận và đồng tình nhìn Bùi Tử Quân nói: “Công tử có tướng mạo tốt như thế, lại thú một nương tử có dung mạo tầm thường như vậy, há không phải đáng tiếc ư?” Lại bước vài bước, sáp lại gần Bùi Tử Quân “Không bằng, bỏ cô ta, mà nếm thử tư vị của ta thế nào, nhất định công tử khó mà quên được.”
“Cô một chút cũng không bình thường.” Bùi Tử Quân cứng rắn đẩy cô gái kia ra, chán ghét lấy khăn ra lau tay, còn cực kỳ ôn nhu nhìn Triệu Tương Nghi, không thèm nhìn cô gái kia nói, “Nàng trên đời này là độc nhất vô nhị, cho dù là vàng bạc tài bảo, hay thiếu nữ tuyệt sắc nào, đều không đổi được.”
“Công tử?” Cô gái không ngờ rằng, Bùi Tử Quân yêu thương Triệu Tương Nghi như vậy.
Theo cô ta nghĩ, nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới.
Chưa từng có nam nhân nào có thể thoát khỏi mê hoặc của cô ta, cho dù là nam nhân có vợ thì sao, không phải đều ngoan ngoãn váy xuống váy cô ta cầu hoan ư?
Vì cái gì mà tên nam nhân này lại kiên quyết đến vậy
Điều này khiến cô ta bắt đầu nhìn Triệu Tương Nghi bằng con mắt khác.
Váy màu hồng nhạt, mặc áo màu xanh, trên trán và tóc thấm đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, chắc là bị chọc tức. Ngũ quan cũng coi như tinh xảo, nhưng còn non nớt, có đáng để cô ta tức giận? Lại nhìn vóc người này, chậc, chậc, không được tốt lắm
Dựa vào cái gì mà nam nhân này lại quan tâm đến nàng ấy?
“Không sao, nếu như vì có hôn thê của công tử ở đây, mà không dám nói, chúng ta chọn ngày khác.” Cô gái kia cười quyến rũ,một tiếng này rất nhẹ, tựa hồ chỉ nói với Bùi Tử Quân.
“Cô tin hay không, ta có thể cắt lưỡi cô? Sau đó sẽ dùng kim giúp cô khâu lại, nếu như cô còn thấy chưa đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ta sẽ tháo ra lần nữa, rồi khâu lại cho cô, làm nhiều lần như vậy, cho đến khi nào cô thoải mái mới thôi.” Triệu Tương Nghi đột nhiên thả tay Bùi Tử Quân ra, bước tới vài bước, sáp lại gần cô gái kia, ngoan độc nói.
Cô gái đó hoảng sợ, không thể tin được lỗ tai của mình
Lời nói ác độc như vậy, khiến người ta nghe đã sợ mất mật, thật là do chính miệng thiếu nữ này nói ư?
“Còn nữa, cô có thích tư vị bị nám vào hố rắn không? Bị trăm nghìn con rắn quấn quanh người, không biết chừng còn tốt hơn cùng bọn đàn ông kia hoan hảo đó?” Triệu Tương Nghi nói như đang nói chuyện bình thường, đối phó với loại phụ nữ không biết xấu hổ, phóng đãng này, nàng mà không đứng ra nói gì, thì còn là người yêu của Bùi Tử Quân sao.
Sắc mặt cô gái trắng bệch, khẩn trương và hoảng sợ, đồng thời có thể nghe thấy tiếng mình nuốt nước bọt.
Lúc này, trước mặt đột nhiên xuất hiện một nam tử dị tộc
Hắn mặc áo xám tro bằng vải thô, trên đầu còn đội khăn, cười tà mị, ước chừng 20.
Hắn vừa đi vừa không chút kiêng kỵ nhìn cô gái xinh đẹp nói tiếng quan ngoại: “Ta đã sớm nói, nam nhân này, nàng không quyến rũ được đâu, thế nào, có chịu thu không?”
Cô gái tức giận hừ một tiếng, cũng không dám trừng Triệu Tương Nghi, hơi khϊếp sợ kéo ra một khoảng cách với Triệu Tương Nghi, sau đó lùi về phái sau nam tử dị tộc, khẩu khí bất thiện dùn tiếng quan ngoại nói chuyện: “Thực không may, sao lại có một nam nhân khó nói chuyện quá vậy, một cơ hội tốt bày ra như vậy, sao lại cố chấp với con nhóc đó? Có chỗ nào hơn ta, nam nhân có thể vào mắt ta không nhiều lắm, hắn cho rằng ai cũng có thể thân cận với ta sao.”
Triệu Tương Nghi nghe bọn họ nói chuyện bằng ngôn ngữ nàng không hiểu được, dù sao nghe không hiểu, không thể làm gì hơn là về bên cạnh Bùi Tử Quân, mỉm cười: “Không sao, chúng ta tiếp tục đi dạo.”
“Vừa nãy muội nói gì với cô ta vậy?” Bùi Tử Quân ôm vai Triệu Tương Nghi, vừa đi vừa hỏi.
“Bí mật” Triệu Tương Nghi làm ra vẻ thần bí.
Lại nghe đằng sau, tên nam tử dị tộc dùng tiếng quan ngoại nói tiếp: “Nhưng ta lại thích tiểu nha đầu kia, những lời nha đầu đó nói với nàng ta đều nghe thấy hết, tâm thủ ngoan lạt, hơn nữa, nàng không nghe ra được là nha đầu đó đang hù doạ nàng sao? Bị hù doạ thành bộ dáng này, thật không có tiền đồ.” Dừng một chút, lại thấy hắn hơi nhếch miệng, chậc chậc nói, “Nha đầu kia thật sự có tài, ta có chút động tình, nếu không phải có vị hôn phu bên cạnh,, nhất định sẽ tìm cách bắt tận tay, hảo hảo ăn sạch sẽ. Thực sự là khó có thể tưởng tượng a, nha đầu nhưng như ngây thơ đó l1uc nằm dưới thân ta, sẽ có bộ dáng thế nào đây…” (J: chị ghét Nữ 9 nhưng chị sẽ thiến mày trước, cầm thú)
Tay Bùi Tử Quân đang ôm vai Triệu Tương Nghi đột nhiên nắm chặt lại, sau lại nhẹ nhàng mà buông lỏng ra, chỉ thấy Bùi Tử Quân dừng chân, cực kỳ dịu dàng nhéo mũi nhỏ của Triệu Tương Nghi:”Ở đây chờ huynh, không cho đi đâu hết.”
“Huynh muốn đi đâu thế...”
Triệu Tương Nghi còn chưa nói hết, Bùi Tử Quân một bước đi tới, nhắm ngay nam nhân dị tộc kia đấm một quyền.
Một quyền kia đánh vào sống mũi nam nhân, nam nhân đau đến ngửa ra phái sau, đầu như có sao vây quanh, không hiểu sao mình bị đánh.
Triệu Tương Nghi kinh ngạc dùng hai tay che miệng lại, mắt mở thật to, dưới tình huống như vậy, nàng lại có tâm tư suy nghĩ một vấn đề nhàm chán ——
Lúc Bùi Tử Quân và nam nhân kia đứng gần nhau, chiều cao hai người không chênh lệch lắm.
Cô gái xinh đẹp thấy thế, lập tức đỡ nam nhân kia, không có vì Bùi Tử Quân đánh đồng bạn của mình mà phẫn nộ, ngược lại còn ngưỡng mộ nhìn Bùi Tử Quân, liền dùng tiếng quan ngoại nói: “Công tử đúng là nam nhân tốt.”
Triệu Tương Nghi nghe không hiểu, lại tức giận siết chặc quả đấm nhỏ, cô ta rõ ràng là khi dễ nàng nghe không hiểu tiếng nơi này, cố ý nói cho Bùi Tử Quân nghe.
Chờ một chút ——
Triệu Tương Nghi đang tức giận đột nhiên bình tĩnh lại, lẽ nào Bùi Tử Quân nghe hiểu tiếng quan ngoại?
Bằng không sao lại chẳng nói chẳng rằng đấm nam nhân kia một đấm? Nhất định là người nam nhân kia nói gì đó khiến Bùi Tử Quân tức giận.
Nam nhân bị đánh kia cực kỳ tức giận, hắn đau đớn xoa sống mũi, sau đó đứng thẳng người, dùng tiếng quan ngoại mắng Bùi Tử Quân, khẩu kh1i thô tục vô cùng.
Mắt thấy tên nam nhân đó giơ nắm đấm chuẩn bị đập lên người Bùi Tử Quân.
Triệu Tương Nghi sợ hãi, vừa định chạy đến ngăn lại, lại nghe Bùi Tử Quân nhìn nam tử đó lạnh lùng nói:
“Nếu ngươi còn dám khinh nhờn hôn thê của ta, sẽ không chỉ là một quả đấm đơn giản như vậy đâu.” Bùi Tử Quân dùng tiếng quan ngoại nói, cơ hồ là mỗi chữ mỗi câu đều nghiến răng nói ra, đôi nam nữ đó không nói được một câu.
Hoá ra Bùi Tử Quân nghe hiểu tiếng quan ngoại, hơn nữa nói chuyện còn rất lưu loát.
Trong lúc nhất thời, nam nhân kia nhìn thấy ánh mắt Bùi Tử Quân không khỏi sợ hãi, bởi vì ở nơi này, người Trung Nguyên nói tiếng quan ngoại, hơn phân nửa đều là có uy tín, là nhân vật có quyền thế, bọn họ không chọc nổi.
Ở quan ngoại, không giống Trung Nguyên, chỉ có làm quan mới cường thế.
Chỉ cần là trong nhà có của cải, ngay cả là một thương nhân, cũng đủ sức ức hϊếp bình dân.
Bùi Tử Quân ăn mặc bất phàm, giữa hai lông mày mơ hồ lộ ra một tia quý khí, hơn nữa quan trọng là tinh thông tiếng quan ngoại, nói vậy quen biết không ít người bản địa, không chừng phía sau còn có chỗ dựa lớn.
Nam nhân tinh tế phân tích, khẩu khí hạ xuống: “Là ta có mắt như mù, đã quấy rầy ngài, xin hãy ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân, tha thứ cho ta lần này, lần sau không dám nữa.”
Mấy câu nói đó, đều dùng tiếng Trung Nguyên nói.
Triệu Tương Nghi đứng ở một bên ngơ ngác nhìn nam nhân mới vừa phẫn nộ trở nên nhát gan, trong lòng kinh ngạc không chỉ một một chút.
Chỉ ngắn ngủi hai phút, Bùi Tử Quân đã nói gì với tên đó?
Lúc này, Bùi Tử Quân xoay người về bên cạnh Triệu Tương Nghi, ôm eo nàng, dịu dàng nói: “Chờ lâu không, giờ chúng ta đi dạo phố tiếp.”
Triệu Tương Nghi líu lưỡi, vừa nãy nàng cũng nói một câu như vậy, nhưng một lát sau, Bùi Tử Quân đã cho người ta một đấm.
Triệu Tương Nghi đi tiếp, bởi vì thực thị khó có thể dự liệu, Bùi Tử Quân nói xong câu này, có quay lại đánh cô gái kia một đấm không.
“Huynh nghe hiểu tiếng quan ngoại, còn biết nói nữa?” Triệu Tương Nghi đi tiếp, thi thoảng sẽ quay đầu lại nhìn đôi nam nữ kia, chỉ thấy bọn họ hết sức tò mò lại nhút nhát đứng tại chỗ nhìn hai người Triệu Tương Nghi, chắc là Bùi Tử Quân nói gì đó khiến họ sợ rồi.
“À, bởi vì việc buôn bán, có hợp tác với mấy người quan ngoại, họ dạy huynh nói.” Khoé miệng Bùi Tử Quân thoáng hiện một tai ôn nhu, bất quá nhưng chỉ một chút, “Không nên quay đầu lại nhìn nam nâhn kia, huynh sẽ ghen.”
“Hử.” Triệu Tương Nghi quay đầu lại, “Huynh đúng là một bình dấm chua lớn.”
“Có điều, vừa nãy huynh nói gì, mà bọn họ sợ hãi vậy?” Triệu Tương Nghi hết sức tò mò rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cũng nói thêm, “Còn nữa, tại sao đột nhiên huynh đánh người ta vậy? Hắn nói gì khiến huynh tức giận?”
Nhắc đến nam tử dâʍ ɭσạи vừa rồi, lại nghe Triệu Tương Nghi hỏi, sắc mặt Bùi Tử Quân không tốt chút nào.
Khẽ cau mày, sau giãn ra, lực đạo ôm Triệu Tương Nghi không khỏi gia tăng hơn: “Là mấy lời nói vớ vẩn, nhưng huynh nghe không thoải mái.”
“Lời vớ vẩn, sao huynh không nói cho muội nghe?” Triệu Tương Nghi thiêu mi.
Hơn nữa, Bùi Tử Quân từ lúc nào trở nên bạo lực vậy? Vì người khác nói chuyện gì đó khiến hắn khó chịu, nên mới đánh người ta?
Triệu Tương Nghi không hiểu nổi
“Ai bảo vừa nãy muội không nói cho huynh biết, muội nói gì với nữ nhân kia làm chi?” Bùi Tử Quân nhéo hông Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi lập tức tránh thoát khỏi cái ôm của Bùi Tử Quân, đỏ mặt kháng nghị nói: “Động tác nên
ó chừng mực” Sau đó không cam lòng nói, “Hừ, nghe khẩu khí của huynh kìa, để ý nữ nhân đó hả? Bằng không sao lại khẩn trương muốn biết muội nói gì với nàng ta?”
Bùi Tử Quân ngừng bước chân, hai tay khoanh trước ngực, cảm thấy thú vị nhìn Triệu Tương Nghi, che miệng cười
“Huynh cười cái gì?” Triệu Tương Nghi ngưng mi.
“Huynh vui nha.” Bùi Tử Quân bước đến ôm lấy Triệu Tương Nghi, thấp giọng nói, “Muội đang ghen hả.”
Bùi Tử Quân nâng mặt Triệu Tương Nghi lên, hôn nhẹ lên trán nàng, coi như thưởng cho.
Triệu Tương Nghi an tâm dựa vào lòng Bùi Tử Quân, đầu tựa vào ngực Bùi Tử Quân: “Là do huynh truyền cho. Hơn nữa, ai àm chịu nổi một kẻ khác phái nóng bỏng đến câu dẫn người yêu mình...” Triệu Tương Nghi nhất thời nhanh miệng nói ra, nói đến một nửa mới phát hiện, dừng lại.
” ‘Mình’ cái gì?” Bùi Tử Quân không buông tha.
“Không, không có gì.”
“Huynh phải nghe chính miệng muội nói ra.” Bùi Tử Quân chắc chắc nói, “Vừa nãy ở trước mặt nữ nhân kia, không phải nói rất tự nhiên sao?”
“Huynh đột nhiên muốn muội nói, không được tự nhiên nha.” Triệu Tương Nghi đỏ mặt, tim đập nhanh, may mà trời tối, không nhìn ra được.
“Dù sao sớm muộn cũng phải nói, nói ngay bây giờ, thì có sao đâu.” Bùi Tử Quân đưa tay vuốt tóc Triệu Tương Nghi.
“Huynh là của muội...” Triệu Tương Nghi nháy mắt mấy cái, mày giãn ra, cười xấu xa, “Là Ưu Nhạc Mỹ.”
Lúc này linh quang khẽ động, nhớ lại đoạn quảng cáo kiếp trước, Triệu Tương Nghi rất sung sướиɠ địa nói ra.
“Hử? Đó là gì?” Phản ứng đầu tiên của Bùi Tử Quân với ba chữ đó là gì.
Khoé môi Triệu Tương Nghi khẽ nhếch, ở trong lòng Bùi Tử Quân cảm thán chỉ số thông minh của mình thật cao, ngửa đầu cười nói: “Đó là thứ rất quan trọng.”
“Đối với muội mà nói?” Bùi Tử Quân thành thật hỏi.
Triệu Tương Nghi nhịn cười gật đầu: “Đại khái là thế.”
“Vậy muội cũng là Ưu Nhạc Mỹ của huynh.” Bùi Tử Quân nhìn Triệu Tương Nghi nói.
Triệu Tương Nghi nhịn cười không được nữa, đột nhiên ôm bụng cười
Bùi Tử Quân thấy Triệu Tương Nghi bởi vì câu nói này của mình mà vui vẻ thế, cũng không nghĩ nữa
Tâm tình rất tốt ôm lấy Triệu Tương Nghi đi về phía trước, đi được một lúc, liền dừng lại, dịu dàng nói: “Theo huynh thấy, hay ngày mai muội búi tóc của phụ nhân đi? Như vậy lúc di theo huynh sẽ không còn chuyện thế này nữa.”
“Không nên.” Triệu Tương Nghi trắng mắt nhìn Bùi Tử Quân.
“Chỉ vài ngày thôi, sau khi trở về thì đổi lại.” Bùi Tử Quân oán niệm nhìn Triệu Tương Nghi, lại bắt đầu phát huy công phu lải nhải.
“Không nên.” Triệu Tương Nghi đẩy tay Bùi Tử Quân ra, đi thẳng về phía trước.
Vừa đi trong lòng thầm nói Bùi Tử Quân và Mạc Thiểu Kỳ quan hệ thân thích đúng là không giả, gen di truyền ít nhiều cũng giống nhau điểm này.
“Vậy thì bôi tro lên mặt, hoặc mang nón che, đỡ phải bị đám ruồi bu vây quanh.” Bùi Tử Quân đứng sau nàng, cất cao giọng nói.
Người Triệu Tương Nghi cứng đờ, xoay người, không nói mà chỉ nhìn Bùi Tử Quân: “Huynh nói đám người kia là ruổi bọ, vậy muội đây là gì?”
“Khụ, khụ...”
“Bùi Tử Quân kể từ bây giờ, huynh im miệng lại cho muội” Triệu Tương Nghi giống như phát điên.
Chờ nàng sau khi bình tĩnh lại, cười xấu xa đến trước mặt Bùi Tử Quân: “Nghe ý tử của huynh, thì nam nhân kia coi trọng muội, sau đó huynh nghe thấy hắn có ý với muội, mất hứng nên đánh hắn, đúng hay không?”
“Bùi Tử Quân, huynh quá không hiền hậu, người ta chẳng qua thấy muội xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành mà thôi, huynh lại vì sự thật này mà đi đánh người ta? Rất đau nha.” Triệu Tương Nghi chậc chậc nói, không biết đến ‘thể diện’ là gì.
Bùi Tử Quân buồn cười, khoé mắt nhăn lại: “Khụ, khụ, nếu như hắn tỏ rõ thái độ quý mến mà nói, huynh chỉ có thể nói là dị tộc quan ngoại quá phóng túng rồi.”
“Lẽ nào muội đoán sai?” Triệu Tương Nghi rầu rỉ nói.
“Đừng nghĩ đến chuyện vừa rồi, không phải ký ức đẹp gì.” Bùi Tử Quân xoa đầu Triệu Tương Nghi, “Nữ nhân quá thông minh cũng không được, có lúc ngốc một chút mới tốt.”
Triệu Tương Nghi bĩu môi: “Đàn ông các người a, luôn mong nữ nhân càng ngốc càng tốt, như vậy mới dễ lừa gạt.”
“Thực sự không suy nghĩ đến việc búi tóc phụ nhân à?” Bùi Tử Quân ôm hông Triệu Tương Nghi, hạ giọng nói.
“Muội không búi đâu, bị ca ca nhìn thấy làm sao bây giờ, phiền phức lắm. Hơn nữa liên phải đổi xiêm y, trang sức để không bị nhìn ra đầu mối,lần này đến đây muội đâu có chuẩn bị xiêm y, trang sức đâu.” Triệu Tương Nghi liếc mắt nhìn Bùi Tử Quân.
“Cái này dễ làm, huynh giúp muội mua là được, ở đây có mấy cửa hàng bán đồ Trung Nguyên.” Hai mắt Bùi Tử Quân sáng ngời, coi như Triệu Tương Nghi đáp ứng rồi.
“Muội không cần.”
“Vậy muội chỉ có thể bôi tro lên mặt, hoặc mang nón che thôi.” Bùi Tử Quân nhéo hông Triệu Tương Nghi.
“Nào có ai bá đạo như huynh.” Triệu Tương Nghi chu môi nhỏ kháng nghị.
“Muội không còn cách nào khác đâu, vì muội đã lên thuyền giặc.” Bùi Tử Quân búng nhẹ chóp mũi Triệu Tương Nghi, cười hề hề.
Triệu Tương Nghi không nói gì nhìn trời, nhưng khóe miệng nhếch lên, nụ cười hạnh phúc.
Hai người đi dạo một hồi, xem náo nhiệt, trấn này không lớn lắm, nên không bao lâu đã đi dạo xong.
Triệu Tương Nghi có chút lo lắng cho Triệu Hoằng Lâm, muốn về ngay để khuyên bảo, hai người quay về khách điếm.
Vừa mới bước vào khách điếm, hai người liếc mắt đã thấy một nam tử đứng trước quầy
Đó cũng không là nam tử bị Bùi Tử Quân đánh một quyền trên phố lúc nãy sao?
Nam nhân đó cũng nhìn thấy Bùi Tử Quân và Triệu Tương Nghi, áấht thời hoảng sợ. Sau bình thường trở lại, khách điếm này là nơi duy nhất để họ nghỉ chân, hơn nữa họ cũng không phải là người ở đây, không ở khách điếm này thì ở đâu.
“Các vị hảo.” Hắn chủ động bước đến chào hỏi, dùng ngôn ngữ Trung Nguyên nên Triệu Tương Nghi nghe, hơn nữa nói còn lưu loát hơn cô ag1i xinh đẹp kia.
Bùi Tử Quân ôm sát Triệu Tương Nghi, nhàn nhạt nhìn hắn: “Để cho bọn ta qua.”
“Ta trước đó không biết các vị ở đây, nếu hiện tại đã biết, như vậy mọi phí dùng của các vị ở đây đều miễn, xem như... Ta bồi tội với các vị.” Khéo miệng nam tử co rút, không giống như sợ Bùi Tử Quân, lại giống như muốn làm bằng hữu với họ.
Triệu Tương Nghi liền nhớ đến một câu ngạn ngữ ——
Không đánh không quen biết.
“Không cần, bọn ta không thiếu chút tiền đó.” Bùi Tử Quân cứng rắn cự tuyệt hảo ý của nam tử đó.
“Nga, vậy cũng không sao, lão bản nơi này là thân thúc thúc của ta, các vị nếu ở đây không thích ứng, cứ nói cho ta biết, ta sẽ dẫn các vị đến nhà ta.”
Háo ra là một tên nhị thế tổ? Tuy nói không phải khách điếm do phụ mẫu mở, nhưng y theo quan hệ cổ nhân, thân thúc thúc chính là thân nhân thân nhất, như vậy gia nghiệp, sản nghiệp, hắn cũng có thể dùng một chút.
Triệu Tương Nghi thầm nghĩ.
Bùi Tử Quân ôm eo nàng đi lên lầu hai.
Đi tới một nửa, Bùi Tử Quân dừng chân lại, xoay người nhìn nam tử kia nói: “Ngươi ở đây chờ ta một chút, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Rồi nhìn Triệu Tương Nghi ôn nhu nói: “Muội cũng mệt rồi, mau nghỉ ngơi sớm, nhớ kỹ bảo Bích Văn đ1ong chặt cửa, ở đây không thể so ở nhà được.”
Triệu Tương Nghi nhận thấy Bùi Tử Quân không muốn mình tham dự vào, nên không nói, gật đầu, một mình lên lầu hai.
Thật ra, Bùi Tử Quân chỉ là không muốn Triệu Tương Nghi tiếp xúc với nam tử này nhiều thôi.
Nhìn thấy Triệu Tương Nghi vào phòng, Bùi Tử Quân thu lại ý cười, xoay người nhìn tên nam tử kia.
Hai người đến đại đường lầu một, tìm một cái bàn ngồi xuống, vừa ngồi xuống, tên nam tử kia cười đến vẻ mặt nhộn nhạo: “Công tự đối với... Vị hôn thê, thật đúng là săn sóc tỉ mỉ a.”
Bùi Tử Quân ngược lại chỉ liếc một con mắt nhìn hắn, dùng tiếng quan ngoại nói: “Đừng có đánh chủ ý gì lên người nữ nhân của ta.”
Tên nam tử kia giơ hai tay che ánh mắt như muốn ăn thịt người của Bùi Tử Quân, nhún vai nói: “Ta đùa giỡn như thế, sau khi bị công tử đánh một quyền đâu dám nữa.”
“Nga, quên tự giới thiệu mình, ta là Lam Tạp.” Nam tử gọi là Lan Tạp giới thiệu mình
“Ngươi không cần thiết biết tên ta làm gì.” Bùi Tử Quân nhàn nhạt trả lời Lan Tạp.
Lan Tạp không thể làm gì khác hơn là nhún vai lần hai
“Ta muốn hỏi ngươi một chuyện.” Bùi Tử Quân vào chủ đề chính luôn, Lan Tạp cũng không phải người xấu, chỉ là phương diện khát cầu nữ nhân quá hèn mọn, lần này bị Bùi Tử Quân cảnh cáo, cũng sinh ra vài phần kính ý, bắt đầu thành thật lắng nghe
Ở trong xã hội này, người quan ngoại đối với những người quý khí, có chút thân phận như người Trung Nguyên, vẫn luôn có một loại thái độ kính cẩn không rõ.
Bùi Tử Quân khá thoả mãn thái độ của Lan Tạp, tiếp tục nói: “Nhà của ngươi buôn bán, nói vậy ở quan ngoại này, những chuyện lớn nhỏ xảy ra gần đây ngươi hẳn biết rõ.”
“Ừ, công tử mời nói.”
“Nghe nói ở trấn Nam Bình không xa, có một nhà ở Trung Nguyên chuyển đến mới mở tú phường.” Bùi Tử Quân hỏi chính là chuyện của Tề Uyển Dao, nếu chuyến này cùng Triệu Hoằng Lâm đến đây,, nhất định phải cố hết sức giúp đỡ.
Sớm tìm hiểu căn nguyên, không đến mức chuyện tới trước mắt, trở tay không kịp.
“Nga, công tử nói đến Như ý tú phường?” Lan Tạp thấy Bùi Tử Quân có chút chuyện nhỏ đó cũng biết, càng thêm lo sợ không, tầm suy đoán thân phận người này. Trong mắt tùy nhiều thêm vài phần kính ý.
“Cũng gọi là Như ý tú phường?” Bùi Tử Quân ngưng mi, “Vậy đúng rồi.”
“Lão bản bọn họ sắp thành thân đúng không?” Bùi Tử Quân luôn nghĩ chuyện Tề Uyển Dao lập tức gả cho người khác rất đột ngột, dù sao nàng ấy và Triệu Hoằng Lâm có một đoạn tình cảm sâu như vậy, nói muốn cắt là cắt đứt, ai có thể tin được chứ?
Lúc Trần Vi gả cho Vệ Lâm, cũng nếm trải loại đau đớn tê tâm liệt phế đó.
“Đúng là có chuyện đó, hơn nữa hôn kỳ cũng gần, là bảy ngày sau.” Lan Tạp gật đầu.
“Không phải nói còn nửa tháng sao? Thế nào thoáng cái còn 7 ngày?” Bùi Tử Quân kinh hãi, từ nơi này chạy tới chỗ Tề Uyển Dao bên kia,… ít nhất … Còn phải chừng 10 ngày đường nữa, Lúc đó chẳng phải là Tề Uyển Dao đã gả cho người khác ư.
“Hử? Bạn bè công tử sao? Bọn họ vốn là định là nửa tháng sau, có điều tân nương tử nóng ruột, tân lang đại gia vô pháp, điều chỉnh hôn kỳ lại” Lan Tạp không hiểu, chỉ suy đoán bọn họ nhất định là bằng hữu của lão bản Như Ý phường, càng thêm kiêng kỵ Bùi Tử Quân.
“Ngươi nói tân nương tử nóng ruột?” Bùi Tử Quân bất khả tư nghị nói.
Lan Tạp gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ thâm tình như vậy, tân nương tử lại mang...”
“Ngươi không cần nói nữa.” Bùi Tử Quân đột nhiên đứng dậy, “Ta chỉ muốn biết chút tin tức, không muốn hỏi thêm chuyện khác, một chút này xem như cảm tạ ngươi. Ta không thích thiếu nợ người khác, ngươi cầm đi.” Bùi Tử Quân nói xong, liền từ trong ngực lấy ra 12 thỏi bạc.
Lan Tạp không có từ chối, người quan ngoại nhân đối với tiền tài và nữ nhân, đều vô cùng thẳng thừng, tuyệt không có chuyện chối từ một phen. Hắn nhận bạc Bùi Tử Quân đưa, còn tính hỏi thăm: “Ta cũng đi tham dự tiệc cưới của họ, nếu các vị cũng đến đó, ta có thể hộ tống một đoạn, bảo đảm chạy đến đúng ngày hôn lễ. Công tử đồng ý không?”
Bằng xe ngựa của họ, thì phải mất mười ngày mới đến trấn Nam bình..
Bùi Tử Quân đánh giá một phen tỉ mỉ, rồi nhìn Lan Tạp đầy nghi ngờ.
Lan tạp bật cười: “Không tin, thì không cần đồng ý, ta chỉ không nghĩ muốn nhận không nhiều tiền như vậy.” Hắn quơ quơ bạc trong tay
“Ta phải thương lượng với bằng hữu một chút.” Bùi Tử Quân thản nhiên nói, xoay người muốn đi.
Lan Tạp ở sau lưng hắn đột nhiên nhắc tới: “Nữ nhân trên đường hôm nay, là đường muội ta, là con gái của lão bản khách điếm này, nàng không có thói quen kiêng nể, công tử chớ để ở trong lòng, ta thay nàng xin lỗi công tử.”
Thân hình Bùi Tử Quân khẽ run, không quay đầu lại nói: “Không có việc gì, chỉ cần sau này nàng ta không xuất hiện trước mặt ta và vị hôn thê của ta là được, ta nghĩ vị hôn thê của ta không thích nàng.”
*Ưu Nhạc Mỹ là một hãng trà sữa, có Jaychou x Giang Ngữ Thần đóng quảng cáo, trong đó câu có câu “Em chính là ưu nhạc mỹ của anh”