Edit: Tiểu Âm
Triệu lão tam và Lục thị không còn cách nào khác, chỉ đành chịu đau đớn trên người về nhà mình, rất sợ ở đây thêm một khắc nào nữa, bọn họ sẽ tìm ra thêm mấy cách chỉnh chết hai người.
Mọi người thấy thế, trong lòng cũng hả giận, cuối cùng cũng có thể trị được hai người rồi. Vì thế, mọi người nhìn Nhâm thị với ánh mắt kính nể.
Nhâm thị không vì làm tốt mà kiêu ngạo, chỉ cười: “Cha mẹ, chẳng biết con làm vậy, hai người có thoả mãn không?”
“Thoả mãn, có thể lấy lại công đạo cho vợ chồng lão nhị, lại có thể trừng phạt được vợ chồng lão tam, mà không tốn chút khí lực nào, cũng là một vấn đề nan giải, không thể có biện pháp nào tốt hơn biện pháp này.” Hai mắt Phương thị sáng lên, đối với đứa con dâu này càng ưng ý hơn.
Nghe bà bà [mẹ chồng] khen, Nhâm thị mỉm cười: “Cha mẹ thấy thoả mãn là tốt rồi, sau này có chuyện như thế này, mong cha mẹ đừng xem con là ngoại nhân, đều là người một nhà, có việc gì thì cùng nhau giải quyết.” Dứt lời, đi tới trước mặt Lý thị trấn an, “Nhị đệ muội, khi đến đây tẩu có chuẩn bị cho muội thuốc dưỡng thai tốt nhất, còn có thuốc bổ máu, cho nên muội phải nhớ bảo nhị thúc nếu cho muội uống đấy, nếu chăm sóc chu đáo, hài tử sẽ không có vấn đề gì.”
“Cảm ơn đại tẩu.” Lý thị cảm kích nhìn Nhâm thị, vốn quan hệ chị em dâu giữa Lã thị, Dương thị đã làm cho Lý thị cảm thấy thất vọng, nhưng sau khi Nhâm thị xuất hiện, Lý thị càng thêm có lòng tin về mối quan hệ chị em dâu, Lý thị tin tưởng Nhâm thị là một người dễ thân cận.
“Đại tẩu là một người hiền lành, nếu như đại ca có thể gặp tẩu sớm hơn, cũng sẽ không...” So sánh giữa hai người Nhâm thị và Lã thị, Triệu lão nhị nhớ về chuyện xưa.
Nhâm thị đúng lúc ngăn lại: “Đều đã qua, chúng ta hãy sống cho hiện tại.”
“Con dâu lớn nói đúng đó.” Triệu lão gia tử không kìm lòng khen Nhâm thị.
Trò khôi hài hữu kinh vô hiểm này cứ vậy mà kết thúc, một nhà Triệu Tương Nghi ngồi xe ngựa về trấn Thanh Hà, bởi vì Nhâm thị cần xử lý chuyện ở Như Ý phường nữa.
Mà tam phòng bên kia, truyền đến tin tức, có người nói Triệu lão tam cả ngày lẫn đêm đau đến chết đi sống lại, nhưng mà những người trong thôn thấy hoài cảnh này nên cứ ngỡ là trò đùa mà châm chọc mãi.
Trong một thời gian dài, từ khi người trong tam phòng nhận được giáo huấn đau đớn ấy, cũng không dám làm điều xằng bậy gì.
Đến tận đây, danh tiếng Nhâm thị ở Triệu gia thôn lan toả nhanh chóng, hơn phân nửa là ở phương diện tốt. Tất cả mọi người đều nói Nhâm thị quản gia rất giỏi, khuôn mặt xinh đẹp, mà ưu điểm nhất chính là có thể trị người.
Đến đầu tháng chín, Nhâm thị thực sự làm như nàng nói, đóng cửa Như Ý phường, nói là đã đem chuyện xử lý ổn cả, chỉ là Như Ý phường đột ngột đóng cửa không kinh doanh, làm cho nhiều khách quen không cam lòng, dù sao tay nghề Nhâm thị cũng tốt, mà các tú nương nàng bồi dưỡng có tay nghề cũng tốt, nếu các nàng không mở cửa buôn bán, thì họ phải đi nơi nào tìm tú phẩm có chất lượng như thế đây?
Cả thành viên trong hội thương nghiệp, đột nhiên nghe tin Nhâm thị rời khỏi hội, mọi người thở dài không ngừng, lưu luyến không rời. Lại có người, đem tức giận chĩa vào Triệu Tín Lương, nói là vì hắn, nên một nữ nhân thông minh như Nhâm thị bị mai một tài năng. Có điều những người này là những người yêu mến Nhâm thị nên không có bao nhiêu.
Mặc kệ ánh mắt ngoại nhân như thế nào, nghị luận ra sao, thì Nhâm thị chính là chủ mẫu đại phòng Triệu gia, toàn tâm toàn ý làm hậu phương cho Triệu Tín Lương, thay hắn lo lắng mỗi khi làm đại sự.
Cho nên trấn Thanh Hà, ngay cả những hương trấn gần bên, đều lan truyền đại danh Nhâm thị, Nhâm thị giống như là một truyền kỳ, từ khi khởi nghiệp ở trấn Thanh Hà, xuất đầu lộ diện mở tú phường, cho đến khi không còn tiếp tục kinh doanh nữa, an tâm là chủ mẫu, thì nàng vẫn là chủ đề câu chuey65n phiếm mỗi khi thưởng trà.
Nhâm thị xử lí mọi chuyện ở Triệu gia một cách có trật tự, mua toà nhà với tốc độ nhanh nhất, hiệu quả sửa chữa cũng nhanh hơn, Nhâm thị và bà bà Phương thị còn cùng nhau chọn một ngày tốt để mọi người dọn vào nhà mới.
Nhâm thị và Triệu Tín Lương là chủ gai đình, nên ở viện lớn ở trung tâm toà nhà, Triệu Hoằng Lâm đặt là Lương Viên. tên này lấy từ tên Triệu Tín Lương đặt, đơn giản, dễ nhớ, hay nên mọi người đều tán thành.
Mà nhị lão Triệu gia được an bài ở Chỉ Lan viện, tên này do Triệu Tương Nghi đặt, Triệu Hoằng Lâm đọc thấy rất hay, đồng thời cũng thích hợp với thân phận của nhị lão, vì thế không đổi. Chỉ Lan Viện cũng không nhỏ hơn Lương Viện, chẳng qua không phải là chủ viện mà thôi, hơn nữa Nhị lão càng thêm thích Chỉ Lan Viện, vì viện này tương đối thanh tĩnh, tiếng chim muôn hoa, nhị lão đều thích.
Triệu Hoằng Lâm thì chọn Lan Thương Viện, tên này là hắn lấy, Triệu Tương Nghi vốn đặt là Thanh Huy Viện, hắn lại thấy cái tên quá mức nghiêm minh, cho nên sửa lại là Lan Thương Viện. Lan Thương Viện gần với nhà thuỷ tạ [lầu các trên mặt nước], Triệu Hoằng Lâm đặc biệt yêu thích, mỗi khi rãnh rỗi, hắn có thể đến nhà thuỷ tạ uống vài chén đậu xanh, lẳng lặng đọc sách luyện chữ.
Mà bạn nhỏ Triệu Tương Nghi được an bài ở Trầm Tiêu Viện, toà nhà này có năm viện, trừ ba viện kia, chỉ còn Trầm Tiêu Viện và Bích Thủy Viện, hai tên này đều do Triệu Tương Nghi đặt, kiến trúc trong sân không khác lắm, chỉ vì Trầm Tiêu Viện sát nhà chính, cũng gần nhà thuỷ tạ, Triệu Tương Nghi liền chọn Trầm Tiêu Viện ở. Còn Bích Thủy Viện thì Triệu Nguyệt Cầm Triệu Mẫn Mẫn ở, nơi này cách xa hồ nước, đối với vấn đề an toàn của hài tử cũng đảm bảo, Triệu Nguyệt Cầm cực kỳ thoả mãn.
Trừ những viện này ra, còn hai nơi là đông sương phòng và nam sương phòng, còn trống nên làm khách phòng.
Thủ tục dọn vào nhà mới làm xong, là đến chuyện cần mau nha hoàn hạ nhân, ăn nhà lớn như vậy nếu chỉ có mấy người bọn họ chăm lo, hẳn không làm nổi, cần phải mua người về làm mới được.
Nhị lão Triệu gia vừa nghĩ đến sau này sẽ có người phục vụ mỗi ngày, trong lòng không khỏi cảm khái, cũng không tin đây là sự thật
Nhâm thị làm việc lưu loát sảng khoái, vừa dọn vào nhà mới, liền hẹn với người mua bán, mang theo nha hoàn và gã sai vặt vào phủ để chọn. Lúc đó trừ Triệu Tín Lương ở ngoài, mọi người đều ở trong nhà, Tề Uyển Dao vì theo Nhâm thị học nghệ, nên cũng đến.
Mọi người tề tụ ở phòng khách nhà mới, ngươi mua bán thấy Nhâm thị làm việc thoải mái, hào khí, trong lòng cũng đặc biệt vui vẻ, bỏ qua lời giới thiệu vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, chỉ vào bên người một đám nha hoàn gã sai vặt cười nói: “Dựa theo phu nhân dặn dò, đều chọn những đứa có năng lực cả, chẳng biết có làm phu nhân hài lòng?
Triệu Tương Nghi ngồi bên cạnh Nhâm thị, không chờ Nhâm thị nói, Triệu Tương Nghi liền chủ động chỉ vào một tiểu cô nương gấy yếu hỏi người mau bán: “Nàng năm nay mấy tuổi?”
“Bẩm Triệu tiểu thư, nha đầu này năm nay vừa tròn mười tuổi, rất thích hợp để hầu hạ tiểu thư.” Người mua bán mỉm cười, Triệu Tương Nghi thấy người này quá gian, có điều vẫn tiếp tục nhìn tiểu cô nương kia.
Mới mười tuổi, nhưng vóc dáng khá cao, tuy nhỏ gầy, nhưng nhãn thần sáng sủa, sắc mặt bình tĩnh, hẳn là một nha đầu hiểu lễ nghĩa, nếu làm nha hoàn bên cạnh mình vừa lúc phù hợp.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn những phút giây đọc truyện vui vẻ >.