Mục Ảnh chấn động, quay đầu nhìn về hướng Thái Hành. Dưới sự kinh ngạc ông cứ thế ngây ra tại chỗ.
Kiếm của Phương Khác đã bị phá cùn, lủng lỗ. Y nhìn biểu tình Mục Ảnh muốn nói gì đó, nhưng còn chưa nói ra. Y đã bịt miệng, ho ra một nhúm máu, ngực đau như muốn nứt, nhưng chỉ cảm thấy khoái ý.
Gió biển ẩm mặn càng lúc càng nặng, trời đất dao động, ở cuối chân trời xa xa là bạch quang ngập trời chiếu rọi cả thế giới.
Liễu Tửu kinh ngạc một lát mới nhanh chóng hoàn hồn.
“Mục trưởng lão, bây giờ chúng ta phải làm sao? Nhanh chóng về Thái Hành sao?”
…
“Không về, hôm nay phải gϊếŧ sạch các ngươi, khí số Côn Luân đã cạn. Đợi diệt Côn Luân rồi, mới gϊếŧ về Ngũ Hành sơn cũng được.” Đáy mắt Hàn Không đầy huyết sắc.
Phụng Chi Tiếu cười hai tiếng, tùy tiện rút mũi tên trên vai ra.
“Vậy sao? Vậy ngươi dám mạo hiểm sao?”
Dám sao? Mắt Hàn Không cuộn trào huyết sắc.
“Đại nhân, có mấy đội quân đang đến Mạc thành!” Một người sắc mặt kịch biến, vội vàng nói với Hàn Không.
Con mắt đầy huyết sắc của Hàn Không nhìn qua, người đó đột nhiên rung lên, cả âm thanh cũng run run.
“Đi đầu là Hách Liên Thập Cửu còn có La Tất và đám người Thượng Quan… nhân số khoảng năm vạn…” Từng điểm hỏa rốt cuộc cũng nối liền, tuy còn chưa cháy lan đồng cỏ, nhưng là vì một cọng rơm cuối cùng.
Hàn Không nhìn Mạc thành, không nói gì.
Sau đó hắn lắc đầu, huyết sắc trong mắt càng đậm. Miệng hắn đầy vị tanh, một chữ nói ra như dùng hết toàn bộ sức lực trong người.
“Lui.”
Mấy phiến mây đen thật lớn tản ra bên ngoài Mạc thành, gió biển ẩm mặn cùng với bạch quang đột nhiên xuất hiện cuối chân trời. Giống như bình minh lại đến.
Thành tuy phá, nhưng núi sông vẫn còn.
…
Khổng Du Thanh tựa vào chân tường thành, cuối cùng thở ra nhẹ nhõm. Ngước mắt nhìn bên cửa thành sụp đổ dùng thi thể chất thành một cửa thành khác, thi thể khắp nơi, tàn chi đoạn cốt.
Trong mắt hắn lại phiếm lên thủy quang, những gì đập vào mắt trực tiếp đâm vào tim hắn.
Đó là lão Vương, ông còn nói đùa gả khuê nữ cho hắn. Người khác là tiểu Ngụy, Thanh Mai của hắn còn đợi hắn về lấy nàng. Còn nữa là..
Còn có rất nhiều người, hắn không gọi được tên. Nhưng bọn họ đều như nhau, đều là người Côn Luân.
Hiện nay họ đều lặng lẽ nằm đây, không còn uống rượu luận đạo, làm càn đấu pháp…
Khổng Du Thanh nhắm mắt lại, trên gương mặt đầy máu vạch ra hai vệt trắng.
Sau đó một cánh tay kéo hắn lên.
“Tất cả còn chưa kết thúc.” Phương Khác nói thế.
Khổng Du Thanh nhẹ gật đầu nhưng rất nghiêm túc.
Đúng, tất cả còn chưa kết thúc. Đây sao có thể là kết thúc? Khổng Du Thanh nhìn hướng Thái Hành, ánh mắt trong trẻo như bầu trời sau khi được mưa tẩy rửa.
Phụng Chi Tiếu được La Tất dìu chậm rãi đi vào thành.
Hộ Lạc khập khiễng đi phía trước An Thường Lạc. An Thường Lạc ôm Thôi Cát ngẩng đầu nhìn Hộ Lạc cười nói: “Sư huynh, sào trúc đi gặp Thôi Vân sư muội rồi.”
Cười xong, An Thường Lạc lại cúi đầu, hung hăng ôm lấy Thôi Cát. Sau đó cõng Thôi Cát lên, hung ác nói: “Đã nói phải cùng dương danh Cửu Châu… mẹ nó, lại lừa lão tử.”
Nói đến cuối đã có mấy phần nghẹn ngào.
Cả Mạc thành chìm vào trầm mặc và bi thương, mọi người nâng đệ tử Côn Luân mặc y sam mây gợn lên xe, vận chuyển đến một chỗ. Bọn họ sẽ được đưa về núi Côn Luân, mai táng trong phần mộ môn phái.
Hơn hai mươi vạn người, mất đi một nửa. Đất đai Mạc thành cũng bị máu tươi nhiễm đỏ. Máu chảy thành suối nhỏ, sát khí không tan.
Chân trời phiếm sáng như bụng cá, lúc này bình minh chân chính đã tới.
Ba ngày sau.
Phái Thiên Sơn đã rút quân, tông môn cũng trầm mặc. Cả đại lục Cửu Châu dường như trở về thời yên bình, chỉ là trong khu mua bán đã có thể lác đác thấy được yêu tộc với đủ màu tóc cùng ma tộc với con ngươi đủ màu.
Mà ở Hoàng hải, chính là một trận đại chiến.
Điền Thanh Quang thống lĩnh ma tu đã công chiếm hai hòn đảo của phái Thái Hành, bức Thái Hành không thể không triệu hồi hơn mười vạn tu sĩ đã phái đi về, lãnh thổ đã mở rộng của Thái Hành lại lần nữa rút nhỏ.
Mọi thứ ở đại lục Cửu Châu chỉ trong một đêm đã đảo điên, từ Côn Luân tứ bề thọ địch biến thành Thái Hành.
Côn Luân ba ngày này vô cùng an tĩnh, nhưng tất cả mọi người đều biết Côn Luân tuyệt đối sẽ không vĩnh viễn an tĩnh.
…
Trên Ngũ Hành sơn, Hàn Không cúi đầu quỳ trên diễn võ tràng. Bông tuyết đã phủ hắn thành một người tuyết, gần đông cứng lại. Hắn đã tự phong linh lực của mình quỳ ở đây ba ngày ba đêm.
Cuối cùng, một đôi hài tuyết trắng xuất hiện trước mặt hắn, trên đôi hài là thái cực đồ màu mực.
Hàn Không không dám ngẩng đầu, hắn gian nan nói: “Đại nhân, xin trách phạt.”
Tả Khâu chắp tay mà đứng, căn bản không nhìn Hàn Không quỳ dưới chân mình mà nhìn phương xa hỏi: “Tại sao?”
Tại sao lui binh? Tại sao không trực tiếp phá Côn Luân?
Khi đó nếu hắn tiếp tục công tiến, năm vạn quân ô hợp nhỏ nhoi làm sao có thể địch lại.
“Ngũ Hành sơn là căn bản của Thái Hành, đệ tử không thể trân mắt nhìn Ngũ Hành sơn thất thủ.” Hàn Không cúi đầu, gian nan nói từng chữ.
Bốp.
Một tiếng vang thanh thúy, Hàn Không trực tiếp lăn lông lốc từ diễn võ tràng xuống dưới bậc thang. Sau đó hắn lảo đảo dùng tay chân bò lại, quỳ bên chân Tả Khâu.
“Ngươi nói dối.” Tả Khâu cúi đầu, đưa tay bóp cằm Hàn Không bức hắn ngẩng đầu lên.
Má trái Hàn Không đã xưng đỏ nứt ra, gương mặt đông lạnh xanh mét bị xưng đỏ càng thêm đáng sợ và thảm thiết.
Hàn Không rũ mắt, trầm mặc không nói.
“Ha.” Tả Khâu buông tay, cười một tiếng ý vị không rõ, quay người đi.
Sống lưng thẳng tắp của Hàn Không có vẻ như thoáng cái bị tiếng cười đè sụp, hắn cong người nằm gục trong tuyết, thật lâu không đứng lên, nguyên nhân hắn lui binh không thể nói, không dám nói, nói không được.
Hắn không lui binh vì những đệ tử non nớt trên núi Thái Hành, cũng không lui binh vì Ngũ Hành sơn, mà chỉ vì một người trên Ngũ Hành sơn mà thôi. Cho dù hắn biết rõ hắn mà lui binh sẽ vạn kiếp bất phục, biết rõ người này ký thác tín nhiệm với hắn… nhưng không lui không được.
Chỉ là sợ người đó vạn nhất mà thôi.
“Sao lại nhiều kẻ ngu xuẩn như thế? Lúc trước ta thật lòng cho rằng Hàn sư huynh cũng là người thông minh. Kết quả thì ra là kẻ ngu nhất, vì quá ngu đến mức ta cũng nhìn không ra.” Một đôi hài màu đen đạp lên mặt tuyết, tuyết văng tung tóe, văng lên mặt Hàn Không.
Hàn Không ngẩng đầu lên, dựng thẳng người, lạnh nhạt nhìn trả, chỉ thấy Giang Trầm Chu vẻ mặt trào phúng nhìn hắn.
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng đại nhân ngay cả vài ngày cũng không thủ nổi hay sao? Vội vội vàng vàng như chó nhà có tang nhếch nhác chạy về. Chó nuôi thành như vậy, chủ nhân cũng cảm thấy mất mặt.”
“Mất mặt quá mức, mặt mũi phái Thái Hành chỉ kém chưa bị mất sạch.” Giang Trầm Chu lạnh lùng nói.
Hàn Không lạnh nhạt quỳ, đột nhiên nói: “Mật thám còn chưa tra ra?”
Vẻ trào phúng trên mặt Giang Trầm Chu nhạt đi, mày khẽ cau lại: “Xem ra hình như là người thông minh, chỉ có thể xác định một phần danh sách, cụ thể là ai hiện tại còn chưa nhìn ra.”
Hàn Không nhìn Giang Trầm Chu chằm chằm, nói: “Biết phân bố binh lực Thái Hành chỉ có vài người, hiện tại ngươi còn chưa tra ra sao?’
Giang Trầm Chu cong môi, kéo ra một nụ cười: “Ngươi, ta, Chúc Cố Chi, Mục Ảnh, Lãnh trưởng lão, đại nhân, lão tổ, Phụng trưởng lão, Tạ Thương. Chỉ có chín người này, làm sao tra? Trừ đi đại nhân và lão tổ, những người khác ai lại dám tra, hay là ai đi tra? Ai tra chúng ta lại có thể an tâm? Kết quả tra được ai lại dám xác định? Ngươi nói nghe thử?”
Trong những người này, toàn bộ đều là tâm phúc của Tả Khâu.
Trong đó có một mật thám, sẽ là ai?
Hàn Không nhíu mày, cúi đầu lại thấy Giang Trầm Chu dùng mũi giày viết một chữ Hòa trên mặt đất.
Sau đó Giang Trầm Chu bỏ đi, Hàn Không nhẹ lau đi chữ đó, hơi nghiêng đầu, chỉ thấy từ xa Mục Ảnh đang nhìn sang bên này, mắt hai người giao nhau, Mục Ảnh vội vàng bái lễ rồi đi.
…
Trong hai hòn đảo bị Điền Thanh Quang chiếm lĩnh có một hòn đảo tên là Mặc Tâm, lúc này đám người Điền Thanh Quang đang ở trên hòn đảo đó.
Điền Thanh Quang cầm một bức thư, đi qua đi lại nhưng vẫn chưa hạ được quyết tâm.
Sắc mặt hắn rất tái, đáy mắt tràn đầy hoảng sợ. Theo kế hoạch, lúc này hắn nên toàn lực tấn công Thái Hành, nhưng có một nửa binh lực bị hắn phái đi làm chuyện khác. Chính vì thế mà trong ba ngày này, hắn chỉ mới lên đảo chứ chưa lên đất liền.
Ti Lan bước vào doanh trướng, trực tiếp đứng trước mặt Điền Thanh Quang đưa tay ra.
“Lấy ra.”
Điền Thanh Quang đáng thương nhìn Ti Lan, nhưng không giao thư ra, hắn nói: “Tin tức này nếu truyền về có phải sẽ dao động quân tâm không? Côn Luân bây giờ… còn nữa, ngay cả hạc giấy cũng vô pháp phát ra… liệu có…”
“Không thể.” Ti Lan chém đinh chặt sắt nói, sau đó lại nhíu mày, tên Điền Thanh Quang này rành rẽ trận pháp nhưng hành sự lại quá thiếu quyết đoán, Diệp Vu Thời vừa gặp chuyện hắn đã như mất đi xương sống.
“Vậy thư này…” Điền Thanh Quang do do dự dự nhìn Ti Lan.
“Nếu bọn họ không biết mới sẽ hỏng chuyện.” Ti Lan trực tiếp ngắt lời Điền Thanh Quang, giật thư nói: “Thư này trực tiếp để ta đưa vào tay y, an toàn hơn, hiện tại ta liền xuất phát, chuyện tìm kiếm trên biển không được ngừng, nhưng công đánh Thái Hành cũng rất quan trọng.”
Điền Thanh Quang gật đầu đáp lời, đây là cách làm thỏa đáng nhất, dù sao Ti Lan đủ nhanh, ủng của nàng là vạn lý tốc hành. Hơn nữa nếu có nàng tình trạng bên này có thể được phản ánh tỉ mỉ hơn tới bên đó.
…
Một ngày sau.
Nụ cười trên mặt La Tất chậm rãi nhạt đi.
Hắn lạnh giọng nói: “Đại sư huynh mất tích, nghĩa là sao?”
Mà bên cạnh, Phương Khác vốn vì gặp được Ti Lan mà có vẻ vui mừng giờ đã không còn biểu cảm gì, nhìn không ra chút cảm xúc nào, con mắt luôn sáng tỏ lúc này chuyển thành màu mực thâm trầm.