Phương Hiền Thanh chết rồi, chết đến không thể chết nữa, chết cực độ không cam lòng. Hắn biến mất khỏi thế giới này, không tạo nên chút sóng gió nào. Chỉ có một người vì hắn rơi vài giọt lệ, đây là cách chết Phương Hiền Thanh không thể tiếp nhận nhất.
Chết dễ dàng như thế, Phương Hiền Thanh là người đầu tiên. Sau đó xuất hiện người thứ hai, người thứ ba… lúc này vẫn chưa ai ý thức được ‘thích khách’ được xưng đệ nhất Cửu Châu về sau chính là sinh ra vào lúc này.
Ba ngày sau, Trịnh Trường Thiên chủ động xuất kích đánh bại Thương Nhược Tuyết. Giành lấy thời gian nghỉ ngơi cho thành Hi Hòa.
Tất cả mọi người đều cực độ mệt mỏi, nhưng chỉ thay y phục rồi đả tọa phục hồi linh lực, xong lại khoác giáp đằng lên tập hợp.
Mà lúc này, tin tức phái Thái Hành tập trung anh hài mới truyền vào quân. Bọn họ cướp đi hài tử của tất cả tu sĩ bình thường trong thành trấn bị xâm chiếm. Tản tu thành niên chỉ hơi phản kháng đều bị gϊếŧ chết. Đầu treo đầy tường thành.
Số lượng anh hài bị cướp đi đã đạt đến mấy vạn, số lượng đáng sợ.
“Giang Trầm Chu, Giang Trầm Chu.” Trịnh Trường Thiên lặp lại hai lần cái tên Giang Trầm Chu.
Mà Diệp Vu Thời cũng bất giác nhíu mày.
“Táng tâm bệnh cuồng! Kẻ này không trừ, ngày sau ắt trở thành đại họa trong lòng Côn Luân.” Tiêu trưởng lão nhịn không được nói.
“Giang Trầm Chu là con của Giang thành chủ thành Thái An, mồ côi từ trong bụng mẹ, sau khi Giang thành chủ qua đời do thê đệ Hầu Côn kế nhiệm, Hầu Côn làm thành chủ bảy năm thì qua đời, để con trai Hầu Bảo Bảo tiếp vị, vào năm thứ năm phái Thái Hành tiếp quản thành Thái An. Nhưng Giang Trầm Chu vào lúc bảy tuổi đã bị mẹ hắn Hầu La đưa lên Ngũ Hành sơn. Mấy năm sau đó hắn không có hành động gì trong môn phái. Cho đến mấy năm trước, hắn tiếp quản mấy ngàn đệ tử của Côn Luân ta.” Dư Sùng Lễ nhỏ giọng nói bên tai Phương Khác.
Nhóm Tiêu trưởng lão đương nhiên cũng nghe được, bất giác ngạc nhiên nhìn sang thiếu niên hơi mập đứng sau lưng Phương Khác, nhưng lại không thể nhận ra.
Phương Khác khẽ ra hiệu cho Dư Sùng Lễ, Dư Sùng Lễ tiến tới một bước cung kính hành lễ nói: “Vãn bối Dư Sùng Lễ, Thiên Đan phong.” Nó điểm ra lai lịch của mình.
Họ Dư, Thiên Đan phong.
Mọi người lập tức hiểu rõ, Thiên Đan phong trừ đan dược ra, tin tức là linh thông nhất. Huống chi trong tay Dương Tài Hoa có “Kính Trung Thư” của Thiên Địa Nhân tam bảng tản tu. Đây vốn nằm trong tay phụ thân Dư Sùng Lễ là Dư Hiển Anh, sau đó Dư Hiển Anh thân vong liền rơi vào tay Dương Tài Hoa. Nói là tản tu, thực tế lại là tất cả nhân tộc. Chỉ cần trong độ tuổi đó có thể đạt đến yêu cầu thì sẽ xuất hiện trên Kính Trung Thư. Chỉ cần nhiều thêm một cái tên, sẽ có người đi thu thập kinh nghiệm cuộc sống của người này, ghi thành sách cất trong bí các Thiên Đan phong.
Mà bí các Thiên Đan phong vô cùng thần bí chỉ có lịch đại phong chủ mới biết nó ở chỗ nào.
Khi mọi người rất tự nhiên cho rằng mẹ của Dư Sùng Lễ nói cho nó biết, chỉ có Vương Lạc Dương và Phương Khác biết không phải như thế, ‘bí các’ của Thiên Đan phong chính là đầu của lịch đại phong chủ. Tất cả sổ sách đều được các đời phong chủ ghi nhớ trong đầu, sau khi học thuộc thì sẽ đốt sạch. Sổ sách lúc trước toàn là dựa vào truyền miệng.
Trong đầu Dư Sùng Lễ có vạn thư quyển, nạp hùng kiệt nhân tộc.
Vương Lạc Dương biết là vì lúc ở trong Thận Hành nhai Dư Sùng Lễ học thẻ ngọc Dư lão phong chủ đưa cho bị nó phát hiện.
Phương Khác lại không biết chuyện bí các, chỉ biết Dư Sùng Lễ đối với chuyện riêng của rất nhiều người đều tùy tiện nói được.
“Phái Thái Hành và tông môn thả lời, nói Côn Luân ta thu dụng yêu ma hai tộc, phá vỡ thế ngăn cách tuyệt đối của ba đại lục. Nhân tộc không dung được, nên thảo phạt Côn Luân, là để cảnh thị thế nhân.” Tiêu trưởng lão nhìn Diệp Vu Thời và Phương Khác, “Ta cũng đến vì chuyện này.”
Mọi người đều biết, Diêu Trọng Khanh chính vì chuyện này bị Diệp Vu Thời và Phương Khác liên thủ giam lỏng trong Thần Võ Doanh.
Nhưng Tiêu trưởng lão nói rồi tự ông cũng cười nhạo: “Lẽ nào không có tu sĩ yêu ma của Diệp Vu Thời thì phái Thái Hành hắn sẽ bắt tay giảng hòa với Côn Luân hay sao?”
“Muốn bắt tay giảng hòa? Phái Thái Hành hắn đáp ứng, Côn Luân ta cũng không đáp ứng.” Trịnh Trường Thiên nói.
“Chính vì như thế, chưởng môn lệnh ta đến để ta nói chuyện với Diêu trưởng lão.” Tiêu trưởng lão nói.
Phương Khác nhất hộp cơm đi vào tiểu viện của Diệp Vu Thời, vừa vào viện tử, y đã nhìn thấy Tất Thập Tứ.
Tất Thập Tứ đang nói chuyện với Thôi Cát, bầu không khí vô cùng hài hòa.
“Đại sư huynh đang bận, ta đi hỏi thử xem.” Nói rồi Thôi Cát định đi tới phòng Diệp Vu Thời.
“Không cần đâu.” Thoáng chốc, Phương Khác liền chặn trước mặt Thôi Cát, mang ý cười nhàn nhạt nhìn Thôi Cát.
Thôi Cát thoáng kinh ngạc, hắn không ngờ được thân pháp của Phương Khác lại nhanh như thế, nhanh đến mức hắn phản ứng không kịp. Thấy được ý cười trên mặt Phương Khác, Thôi Cát không hiểu sao thấy rét sống lưng. Tức thì cảm thấy đại sự không tốt, vị này tới từ khi nào, sao hắn không biết, Thôi Cát tự thấy xui xẻo, lui sang một bên.
Khi ánh mắt Phương Khác chuyển lên người Tất Thập Tứ, đột nhiên biến lạnh.
Tất Thập Tứ híp mắt hoa đào nói: “Diệp Vu Thời có gặp ta không, chỉ sợ không phải ngươi có thể quyết định được đi?”
“Vu Thời có gặp ngươi không, đương nhiên ta nói là được.” Phương Khác lạnh lùng nói, đợi khi thấy Tất Thập Tứ biến sắc lại bồi thêm: “Thích tin thì tin.”
Tất Thập Tứ cười nhẹ, không cho là đúng đáp: “Cả phái Côn Luân đều biết, đừng tranh biện với Phương Khác. Vì Phương Khác vô cùng thích nói những lời cực kỳ ấu trĩ. Muốn thắng ngươi ở phương diện này quả thật rất khó, tại hạ cam bái hạ phong. Chỉ là không biết ngươi dùng thân phận gì nói ra câu này? Lại dựa vào cái gì đưa ra quyết định cho Diệp Vu Thời?”
Thôi Cát hoảng loạn ôm lấy hộp cơm Phương Khác ném tới.
Sắc mặt Tất Thập Tứ lại biến đổi, rút nỏ tiễn sau lưng ra, chỉ kịp cản trước mặt Phương Khác.
Linh lực dao động, kiếm khí sắc bén phủ trời phủ đất bao trùm Tất Thập Tứ.
Kiếm đó nhẹ nhàng đẩy nỏ tiễn của hắn ra, rồi một cước đạp lên ngực Tất Thập Tứ.
Tất Thập Tứ nghẹn hừ một tiếng, cố chống không lùi ra sau. Nhưng sàn đá dưới chân hắn lại nứt thành hình mạng nhện, theo đó là tiếng nứt vỡ không ngừng khuếch đại.
Phương Khác thu chân về.
Mũi tên của Tất Thập Tứ chỉ vào mi tâm y, Tất Thập Tứ bình tĩnh nhìn y, đáy mắt không chút cảm xúc, ngay cả hô hấp cũng hầu như không có. Tinh thần hắn đổ hết vào mũi tên, lúc này hắn bình tĩnh cực điểm. Hắn không nghĩ đến sau khi Phương Khác kết anh lại nhanh như thế, nhanh đến mức thời gian cho hắn phản ứng cũng không có.
Mũi kiếm của Phương Khác cũng chỉ vào Tất Thập Tứ.
Giữa hai người chặn một Thôi Cát đã phản ứng lại. Thôi Cát cười khổ nói với Tất Thập Tứ: “Tất đại nhân, Phương đại nhân, xin hai vị nể mặt Thôi Cát này, đừng đánh nữa. Ít nhất đừng đánh trong viện này.”
Tuy nói nghe không hề thiên vị, nhưng người sáng mắt vừa nhìn đã biết hắn đang giúp ai.
Tất Thập Tứ lạnh lùng nhìn hắn, dây cung trong tay đã kéo thành trăng tròn.
“Các ngươi đang làm gì! Đại địch trước mắt, còn nội đấu? Thật giỏi!” Âm thanh Trịnh Trường Thiên vang lên, nhưng là truyền từ phủ thành chủ đến.
Phương Khác buông kiếm xuống, Tất Thập Tứ chậm rãi thả cung xuống.
“Mỗi người lĩnh năm mươi quân côn.” Trịnh Trường Thiên lạnh lùng nói.
Phương Khác và Tất Thập Tứ lạnh mắt nhìn nhau.
Tất Thập Tứ bật cười chế nhạo, quay người phất tay áo bỏ đi. Hắn nuốt vị tanh trong miệng xuống, mắt đầy âm trầm.
“Ta sớm đã từng nói rồi, có vài người, chính là tự rước lấy nhục.” La Tất đứng ngoài tường viện chế nhạo, lúm đồng tiên bên má vô cùng chọc người.
Tất Thập Tứ không dừng bước, trực tiếp đi qua La Tất.
La Tất giấu đi nụ cười trên mặt, nhíu mày. Nước cờ này La Thanh hạ chẳng ra làm sao, nhưng thắng ở chỗ ghê tởm người ta. Dưới tay La Thanh có không ít người, vốn đều thuộc Diệp Vu Thời quản thúc. Mà hiện tại La Thanh lại giao hết những người này cho Tất Thập Tứ.
Mà lúc trên chiến trường, có vài lần hắn phát hiện Phương Khác trừ người của chính y ra không có bất cứ tu sĩ nào chi viện. Vì thế hắn đã phế đi mấy chỉ huy, nhưng vẫn chưa thể giải quyết vấn đề này.
Có năng lực làm thế chỉ có La Thanh, nhưng hiện tại hiển nhiên cũng đồng nghĩa với việc Tất Thập Tứ có năng lực này.
Người của họ và người của Thần Võ Doanh trộn với nhau, lực khống chế giảm xuống. Đáy mắt La Tất lóe hàn quang, mang theo hưng phấn.
“Cần gì, cho dù ta có hỏi đại sư huynh, đại sư huynh cũng nhất định không gặp hắn.” Thôi Cát bất đắc dĩ nói.
Phương Khác nhướng mày, đáp: “Cho nên ta mới chỉ cho hắn một cước mà không phải một kiếm.”
Nói xong, Phương Khác cười nhấc hộp cơm gõ cửa phòng Diệp Vu Thời.
Trong phòng loạn y như y đã nghĩ, mặt đất phủ đầy giấy phù. Chỉ là Diệp Vu Thời đã ngồi cạnh bàn, nhàn nhã nhìn y.
Phương Khác sờ mũi, tươi cười lại gần bưng canh trong hộp ra. Hơi nóng bốc lên, mang tới một luồng linh khí nồng đậm khiến tinh thần phấn chấn.
“Ăn canh.” Phương Khác cười đẩy canh không nhìn ra là vật liệu gì sang cho Diệp Vu Thời.
Diệp Vu Thời nhướng mày.
Phương Khác nhìn thấy, sau đó có chút khổ não nhíu mày, thấp giọng nói: “Được rồi, đệ biết huynh có tự do gặp hay không gặp ai. Nhưng đệ thật sự chán ghét người đó. Đệ xin lỗi.” Nhưng đệ sẽ không thay đổi, y âm thầm bổ sung thêm một câu.
Diệp Vu Thời trầm mặc nhìn Phương Khác.
Phương Khác trợn to mắt, không phải đi, lời trong lòng y hắn cũng có thể nghe thấy hay sao?
“Đệ thừa nhận… lần sau gặp hắn đến quấn huynh, đệ vẫn gặp một lần đánh một lần.” Phương Khác chớp mắt nói.
Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác, trên mặt không còn căng nữa, nhịn không được cười, rồi nói: “Hôm nay lúc đi lĩnh bản tử, huynh sẽ đi.”
Diệp Vu Thời cười cong mắt, đánh mắt lóe lưu quang, đẹp không tả nổi còn mang theo mấy phần hả hê.
Phương Khác cuối cùng cũng hiểu y bị lừa, nhịn không được nhếch môi, nhưng vẫn gồng người ra vẻ nghiêm chỉnh nói: “Được rồi, huynh đi xem đi, đến lúc đó đừng đau lòng.”
Sang đó bưng chén canh lên tự húp một hớp lớn.
“Huynh chỉ đau lòng chén canh của mình.” Diệp Vu Thời dụng lực, trực tiếp kéo chén canh giữa không về, cứ để Phương Khác cầm mà uống.
Thôi Cát tì lên cửa nghe lén biểu thị hoàn toàn không dám tin, người ngồi bên trong tuyệt đối không phải là đại sư huynh của họ.