Màn đêm dần dần kéo tới, chút ráng chiều cuối cùng biến mất, màn đêm bao trùm cả dãy núi Kỳ Liên. Ở biên giới đậu một đống thuyền bay, còn có cung nỏ công thành. Hai đội quân lặng yên đối kháng. Mà lúc này ngay cả sân tỷ thí và khu mua bán đều có từng tốp phật tu bạch bào đang tuần tra. Đèn đuốc sáng rực, trên đỉnh phòng an trí nỏ công thành cực lớn. Bên ngoài Cổ Sát tự rất an tĩnh, nhưng ai cũng biết tối nay là đêm nguy hiểm nhất. Đợi qua đêm nay, sẽ biết được Thái Hành rốt cuộc có phái người xâm nhập dãy núi Kỳ Liên không.
Trí Tiêu nhìn La Thanh nói: “Phái Thái Hành lần này đã chỉnh đốn xong rồi. Sau này chỉ còn một thanh âm, nhất thống đối ngoại. Hình thức này không có lợi với Côn Luân ta. Tả Khâu giỏi bày mưu kế, tỏ rõ muốn dẫn binh lực của Cổ Sát tự ra, nhưng Cổ Sát tự lại không thể không làm thế.”
La Thanh nhướng mắt, cười đầy hàm ý: “Cho nên sư đệ có thể suy nghĩ giúp đỡ Tiêu Vân Dật một tay, để Thái Hành hắn tự đấu đá lẫn nhau?”
Trí Tiêu không cách nào giữ được nét ôn hòa trên mặt, gần như tức muốn chết: “La Thanh, ngươi nghiêm chỉnh chút cho tiểu gia!”
La Thanh đầy vẻ ghét bỏ nhìn Trí Tiêu một cái: “Ta rất nghiêm túc. Thái Hành mời chúng ta đến xem trò hay. Tả Khâu này dùng một phương thức đặc thù khiến tất cả mọi người ở đại lục Cửu Châu hiểu rõ. Hắn là người nắm quyền chân chính của phái Thái Hành. Người nắm quyền chỉ có hai mươi bốn tuổi, đây là anh hùng xuất thiếu niên. Mấy lão bất tử đó cũng thật dám làm, bồi dưỡng ra một tiểu quái vật, còn giao Thái Hành vào tay hắn.”
Lúc La Thanh nhắc đến Tả Khâu, còn có ý tán thưởng không thể che giấu.
Trí Tiêu cũng nói: “Ta hy vọng Côn Luân cũng cho ra một Tả Khâu.” Như vậy mấy người bọn họ cũng sẽ chẳng có chuyện không hạ thủ được. Đều là sư huynh đệ cùng trưởng thành, đám tiểu bối làm gì có đứa nào không phải là đồ đệ bọn họ bỏ tâm huyết ra bồi dưỡng. Đến cùng tâm dưỡng lớn rồi, lại vọng tưởng dao động căn cơ của Côn Luân, mấy sư huynh sư tỷ này sợ là đã quên nguyên tắc làm người Côn Luân.
Nếu không có bọn chúng ở sau lưng chỉ dẫn, đám ngũ đại thế gia, thì mấy tiểu bối đó làm sao dám ngang nhiên phân tách Côn Luân? Để người phái khác xem trò cười?
Nếu Côn Luân cũng có một Tả Khâu. Bọn họ sẽ không cần lo lắng như thế, chỉ cần cho hắn một đao. Thì có thể chỉnh đốn Côn Luân chặt chẽ, trong mắt Trí Tiêu lóe hàn quang.
La Thanh hạ mắt nói: “Côn Luân không thể cho ra một Tả Khâu. Đạo bất đồng.”
Trí Tiêu hừ lạnh nói: “Tiểu gia ta hiểu rõ, đạo của Côn Luân và Thái Hành khác nhau. Thái Hành hành sự không đủ ngay thẳng, trái với bản ý thành lập ban đầu của Côn Luân.” Thái Hành hành sự luôn cực đoan, khai sơn lão tổ cũng xem hai tộc yêu ma là dị loại. Cho rằng chỉ có người mới là chính đạo. Nhân tộc nên nhất thống tu tiên giới chứ không phải chỉ chiếm một đại lục Cửu Châu trong đó.
Nếu không cũng sẽ không thiết lập thứ phi nhân đạo như huyết trì trong môn phái. Mà chiêu bài của Côn Luân chỉ là hai chữ Côn Luân, không phân nhân yêu ma tam tộc, chỉ có người Côn Luân và người không phải Côn Luân.
Năm đó đoàn người chưởng môn khai sơn sáng lập Côn Luân chẳng qua cũng là vì sinh tồn vì kiên trì con đường của mình trong chiến loạn, mà tụ tập lại những người đi cùng, đặt tên nơi này là Côn Luân, xây dựng thành phái Côn Luân. Hai chữ Côn Luân, là vùng đất tiên cảnh hư cấu trong truyền thuyết phàm giới.
Sau Côn Luân phát triển to lớn, ba phái liên minh, là vùng đất thanh tĩnh tại đại lục Cửu Châu. Thiết lập hải cấm, ngăn cản ba đại lục, đến nay ba đại phái hình thành thế chân vạc.
Thiết lập hải cấm là vì năm đó ba tộc nhân yêu ma tử thương thảm trọng. Từ đó thù địch nhau, không cách nào ở chung hòa hợp nữa.
Sau chiến loạn, phái Côn Luân thu môn đồ, phần lớn là cô nhi chiến loạn, ai đến cũng không cự tuyệt, đều tự xưng người Côn Luân. Xem Côn Luân là nhà, vinh quang vì Côn Luân, phái Côn Luân không có căn cơ địa vị từ đó không thể dao động.
La Thanh nhấp một ngụm trà nhìn vẻ mặt Trí Tiêu nói: “Côn Luân không cho ra được một Tả Khâu, nhưng Côn Luân có Diệp Vu Thời.”
Trí Tiêu sửng sốt, nhìn sang La Thanh, đáy mắt mờ mịt không rõ: “Ngươi xem trọng hắn như vậy?”
Lần trước La Thanh nói Diệp Vu Thời chắc chắn không phải chỉ là một phong chủ, ông chưa từng nghĩ ý của La Thanh là thế này.
La Thanh đáp: “Không ai thích hợp hơn hắn.” La Thanh không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, nói chắc như đinh đóng cột.
“Chờ xem đã. Lần này hành động của Thái Hành là một khảo nghiệm với chúng. Tiểu gia muốn xem thử, đời tiếp theo của phái Côn Luân có năng lực gì. Nếu không vừa lòng, chúng ta sẽ điều giáo lại, dạy dỗ một phen là được.” Trí Tiêu nhàn nhã nói.
Hành động của Tả Khâu lần này, nhìn như uy hϊếp cực lớn với mọi người, nhưng chung quy chỉ là một lần biến thiên của phái Thái Hành mà thôi, và là thăm dò đối với phái khác, đặc biệt là với Côn Luân. Nếu Côn Luân vô dụng, hắn sẽ gϊếŧ sạch tinh anh đời chữ Nguyên của phái Côn Luân, một mũi tên trúng hai con nhạn. Nếu Côn Luân kịp thời phản ứng lại, Tả Khâu đã trừ Tiêu Vân Dật, cũng không bị thiệt.
Đóng quân biên giới, hừ, sợ là thị uy trêu chọc lớn hơn ý định phân binh? Thủ đoạn thế này gia đã ngán từ lâu rồi, Trí Tiêu bĩu môi. Thái Hành đóng quân dọa người của những môn phái khác sợ muốn chết, mấy đội ngũ suốt đêm chạy tới gì đó. Nhưng lại không có ai dám mạo hiểm, cược Thái Hành không phái kỳ binh đột tiến. Khả năng thiết lập âm mưu này, Tiêu Vân Dật, Tả Khâu không hổ là bạch nhãn lang ngươi nuôi lớn.
Nghĩ đến đây, Trí Tiêu lại nghĩ đến chuẩn đồ đệ của mình, còn có Diệp Vu Thời vừa ý La Thanh, bất giác thở dài một tiếng… khác biệt giữa người với người đừng nên quá lớn. Bỗng Trí Tiêu chợt nghĩ, nếu Phương Khác cũng giống như phụ thân y là Phương Minh Viễn, vậy cũng không tệ nhỉ? Sau đó ông lại lắc đầu, không không không, vậy Côn Luân còn có ngày tháng yên bình sao? Ít nhất Phương Khác đỡ lo, sẽ không gây chuyện lớn gì?
Mà Phương Khác được Trí Tiêu nhớ tới, đang ôn chuyện với Khoảng Đông Nhiên.
Lúc chiều, Phương Khác bị Khoảng Đông Nhiên cản lại giữa đường, trước có Khoảng Đông Nhiên tay cầm Âm Sát Minh châu, sau có năm tu sĩ kết đan bao vây. Bất kể đại hội Cửu Châu có thể tốt đẹp hay không, hiện tại y không thể tốt đẹp rồi đó. Trong mắt Khoảng Đông Nhiên không có chút dao động nào, nếu y thật sự phản kháng, đối phương thật sự sẽ cho nổ Âm Sát Minh châu. Hơn nữa hiển nhiên đối phương sớm đã mai phục sẵn. Sau đó ở mấy phương vị quả nhiên xuất hiện mấy bóng người. Phương Khác nhìn Khoảng Đông Nhiên, quyết định đi theo. Vì y không nhìn thấy ác ý trong mắt Khoảng Đông Nhiên, ngược lại có mấy phần trêu cợt. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, y không định kháng cự vô ích.
Sau đó đi theo Khoảng Đông Nhiên đến một viện lạc không nhỏ ở khu mua bán. Mà tất cả mọi người ở đây đều lấy Khoảng Đông Nhiên làm chủ. Phương Khác nhíu mày, quả nhiên cả Vô Phương môn đều là yêu tu đến từ đại lục Thanh Hoa. Nhìn tóc đen của đám người này, thật không biết bọn họ làm sao nhuộm tóc thành màu đen được?
“Ngươi tìm ta làm gì?” Sau khi nghe Khoảng Đông Nhiên nói quanh co vòng vèo một đống, không nghe ra được thứ gì thực chất, Phương Khác dứt khoát nói thẳng vào vấn đề, cắt ngang Khoảng Đông Nhiên cứ nói từ Côn Luân đến Thái Hành, từ phật tu đến kiếm tu.
Khoảng Đông Nhiên sửng sốt một chút, sau đó cười như không cười nhìn Trần Phủ: “Vị đạo hữu này không ngại sang phòng khác nghỉ ngơi một chút chứ?”
“Ta phải theo y.” Trần Phủ nói, vẻ mặt thờ ơ.
Khoảng Đông Nhiên nhìn Trần Phủ, lại nhìn tu sĩ khác trong phòng. Trong nụ cười tươi rói mang theo mấy phần uy hϊếp. Người này sao không thức thời như thế?
“…” Trần Phủ lật tay, huyên lớn như trái trứng gà xuất hiện trong tay.
Khoảng Đông Nhiên kinh ngạc, hắn chưa từng nghĩ Trần Phủ đối diện với uy hϊếp lại là thái độ này. Khoảng Đông Nhiên cũng bắt đầu cảnh giác, hắn không quên âm công của Trần Phủ là tấn công phạm vi lớn. “Ôi, ngươi đừng khẩn trương thế chứ, ta thật sự không có ác ý. Thật sự chỉ ôn chuyện mà thôi, mượn Phương Khác dùng một chút.”
Trong lời nói của Khoảng Đông Nhiên có một âm luật đặc biệt, hôm đó hắn thấy âm công của Trần Phủ đã có ý muốn cọ sát một phen, dù sao âm huyễn không phân gia. (Tức: âm công và huyễn thuật có nhiều điểm chung)
Trần Phủ hiển nhiên cũng phát giác được hàn ý trong mắt đối phương, tay phải vung thành trảo trực tiếp khóa chặt cái cổ thon thả của Khoảng Đông Nhiên.
Phương Khác chớp mắt, y đã biết sẽ thế mà. Hầu như lần nào Khoảng Đông Nhiên cũng thích gặp người là dùng huyễn thuật. Lần trước gặp y là sắc dụ, y vẫn ghi trong lòng. Nhưng dùng huyễn thuật với Trần Phủ… tự lo liệu lấy đi. Hiện tại y hoàn toàn hiểu rõ so với âm công Trần Phủ thích dùng “móng vuốt” hơn.
Khoảng Đông Nhiên nhướng mày, nâng tay trái lên cản lại một kích không yếu của Trần Phủ. Chẳng qua Trần Phủ cũng nhanh chóng nắm chặt tay Khoảng Đông Nhiên, một tiếng vang thanh thúy. Sắc mặt Khoảng Đông Nhiên tái đi, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Trần Phủ.
Tay Trần Phủ túm lấy Khoảng Đông Nhiên chợt buông ra, gã đã chìm vào ảo cảnh.
Khoảng Đông Nhiên vừa lòng nhìn Phương Khác, cười nói: “Ngươi không có luyện Thông Huyền kinh đàng hoàng.”
Phương Khác đáp: “Ta là kiếm tu, thuật pháp khác đối với ta mà nói không quan trọng đến vậy, chỉ cần có thể phá giải là được.”
Khoảng Đông Nhiên cười chỉ được một chút, nụ cười đã đọng lại trên mặt, một cánh tay giữ chặt cổ hắn.
Chỉ cần nhẹ vặn, từ đây hắn sẽ biến mất khỏi thế gian. Khoảng Đông Nhiên nhìn Trần Phủ, đột nhiên lại cười. Chủy thủ trong tay cũng gác lên động mạch cổ của Trần Phủ.
“Tà môn ngoại đạo.” Trần Phủ thờ ơ nói.
“Ngươi làm sao phá được?” Khoảng Đông Nhiên khá hiếu kỳ. Trong ảo cảnh của hắn xuất hiện đều là những gì mà người bị thi pháp mơ ước, một khi chìm vào ảo cảnh giả tạo sẽ không cách nào thoát ra. Đừng nói tu sĩ kỳ kim đan, cho dù là tu sĩ nguyên anh cũng khó thể thoát ra. Vì đó là du͙© vọиɠ sâu thẳm nhất trong lòng người đó.
“Sư huynh đệ bình thường chưa từng cọ sát với ta.” Trần Phủ nghĩ nghĩ rồi trả lời. Nhưng trong ảo cảnh, các sư huynh đệ đều trước sau nhào tới hẹn chiến với gã, như vậy không bình thường.
Khoảng Đông Nhiên co giật khóe môi nhất thời nói không nên lời. Người bên cạnh Phương Khác lẽ nào đều giống như y có đặc điểm làm hắn vô lực? Thật ra lần này đến đại lục Cửu Châu, bọn họ thật sự không có ác ý. Bọn họ đến để tìm người hợp tác. Còn về tìm Phương Khác ôn chuyện chỉ là hành động cá nhân thôi.
“Phương Khác.” Khoảng Đông Nhiên nhìn người mà sư phụ của mình phái cho, cuối cùng vẫn gọi tên Phương Khác. Nếu thật sự gây ra chuyện gì thì sẽ khác.
Phương Khác cũng sửng sốt, không biết Khoảng Đông Nhiên có ý đồ gì. Nhưng thấy Trần Phủ như thế, người này không có giá trị? Không có giá trị ta sẽ tỏ vẻ. Phương Khác nói: “Miễn cho ngươi một ngày linh thạch, thế nào?”
Trần Phủ có vẻ phải nghĩ mất một lúc mới buông cổ Khoảng Đông Nhiên ra. Khoảng Đông Nhiên cũng buông chủy thủ xuống.